Bách Lý Băng chậm rãi gật đầu.
– Nghe ra phân tích của anh cũng không sai, em không nghĩ ra điều này.
– Em không cần tự trách, bởi vì em không hiểu Hoàn Nhan Liệt.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Nhưng y hiểu anh, cũng như anh hiểu y nghĩ gì vậy.
– Hàng thứ nhất nếu như là Hoàn Nhan Liệt viết,
Bách Lý Băng đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình mở mắt tròn xoe.
– Có thể liên lạc với y chỉ có Quân Ức, chẳng lẽ anh muốn nói là hàng thứ hai là do Quân Ức viết sao?
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu.
– Điều này nghĩa là gì?
Bách Lý Băng gần như khó mà tin được suy nghĩ của mình.
– Nghĩa là gì?
Lâm Dật Phi không khỏi cười nói:
– Cái này còn cần phải đoán nữa sao? Nếu Hoàn Nhan Liệt chắc chắn anh chết rồi thì đương nhiên y không cần diễn trò nữa, điều y phải làm là chuyện khác, chế tạo máy thời gian trở về quá khứ, cho nên hai hàng chữ đó không phải là giả, cũng không có bẫy gì. Sau khi Quân Ức đến chắc chắn sẽ đi tìm Hoàn Nhan Liệt, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt lúc đó đã không còn cho nên Quân Ức mới để lại hàng chữ đó, hy vọng Hoàn Nhan Liệt có thể hiểu được tâm ý của mình, chứ không phải viết cho Tiêu Biệt Ly.
– Anh nói Quân Ức thích Hoàn Nhan Liệt?
Bách Lý Băng ngừng lại ở đó.
– Không được sao? Em cũng có thể thích anh mà.
Lâm Dật Phi cười ấm áp.
– Em đương nhiên có thể thích anh, nhưng mà em tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578481/chuong-411-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.