– Lúc đó không chết?
Lâm Dật Phi thì thầm:
– Hiện giờ thì sao?
– Hiện giờ em không rõ lắm.
Bách Lý Băng lắc đầu.
– Sao em biết được?
Lâm Dật Phi cảm thấy chút kỳ quái hỏi.
– Do ngẫu nhiên mà biết đó.
Bách Lý Băng do dự một chút.
– Năm đó ba em còn nhỏ, chỉ nghe nói là sau khi ông mang ba về không bao lâu thì thổ huyết mà chết, là những người hàng xóm tốt bụng mang đi mai táng, Phương Chấn Đình hình như lúc đó cũng ở đó. Gần đây em đến thăm mộ ông nội, muốn đến bái tế ông một chút.
Cô nói tới đây thời điểm, dừng một chút.
– Thật ra em cũng là kiểu bị bệnh nên chạy chữa đại, cũng là hy vọng ông nội trên trời có linh thì báo mộng nói cho em biết chuyện năm đó.
Lâm Dật Phi có chút cảm động, cầm tay Bách Lý Băng.
– Chỉ là lần này em sai rồi, ông nội em chưa chết, năm đó không thể báo mộng cho em.
– Năm đó ông không chết, chẳng lẽ bây giờ còn khỏe mạnh?
Bách Lý Băng cảm thấy có chút kỳ lạ.
– Nếu như ông còn khỏe mạnh thì tại sao không liên lạc với ba chứ?
– Vậy thì phải để ông giải thích thôi, sao anh biết được.
Lâm Dật Phi cười nhưng có chút âu sầu, trong ánh mắt giống như đang che giấu điều gì đó, mỗi khi hắn có điều gì cần suy nghĩ, thường đều có ánh mắt này.
Bách Lý Băng mặc dù biết, nhưng không có truy hỏi suy nghĩ của Lâm Dật Phi. Lúc hắn quyết định nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578482/chuong-411-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.