Khuôn mặt khóc mếu máo xinh đẹp của Bách Lý Băng như là hoa lê gặp mưa.
– Dật Phi, anh đã làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với người khác rồi, cho dù bản thân anh có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà trước giờ anh không quên giúp đỡ ai cả, ai có thể như thế chứ? Tám trăm năm trước anh là đại hiệp, tám trăm năm sau anh vẫn là đại hiệp, trong suy nghĩ của em anh mãi mãi là đại hiệp, trong cuộc đời này bất kể anh như thế nào, người em yêu chỉ có một mình anh thôi. Thượng đế nếu đã cho anh đến tám trăm năm sau, nghĩa là Thượng đế đã chỉ định cho anh yêu em, không còn lựa chọn nào khác, người như anh vậy, trên thế giới này không chê quá ít, không chê quá nhiều, cho dù cha em không hay khen người nhưng mà khi nhắc đến anh thì cũng giơ ngón tay cái lên. Còn Lưu Minh Lý anh đừng tưởng anh ấy giả vờ rất tuyệt vời, kỳ thật là phục anh sát đất. Anh mở tiệm thuốc, em biết là nhiều lúc anh đều miễn phí cho những người không có tiền, cứu sống rất nhiều người, anh mở quỹ từ thiện, người được anh giúp đỡ nhiều vô số. Dật Phi, nếu như những việc này không tính là có ý nghĩa thì trên thế gian này còn có việc nào là có ý nghĩa chứ?
Sự thấu hiểu của người yêu chính là sự đền bù tổn thất tốt cho vết thương lòng.
Lâm Dật Phi ôm lấy Bách Lý Băng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trầm giọng nói:
– Băng nhi, em nói quá nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578480/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.