Khi Phương Vũ Dương nói cách của Lâm Dật Phi có hiệu quả thì cũng có chút hối hận.
Không biết tại sao mỗi lần trước khi anh ta muốn gặp Lâm Dật Phi đều vênh váo tự đắc, cảm thấy hắn cũng chỉ đến thế mà thôi nhưng mỗi khi vừa chạm mặt, Lâm Dật Phi vừa ra tay là anh ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm thấy mình lại phán đoán sai lầm một lần nữa.
Lúc nào nhìn Lâm Dật Phi cũng không có vẻ đáng sợ nhưng chính những người như thế này khi đột nhiên bộc phát ra những cú đánh mang tính hủy diệt rõ ràng là còn uy hiếp hơn những kẻ cơ bắp và có vẻ ngoài cay nghiệt.
– Lâm Dật Phi, cậu phải biết rằng…
Phương công tử hừ lạnh một tiếng:
– Chúng tôi ở đây nói…nói…
Vốn anh ta muốn lôi pháp luật ra nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn mình thì lại nuốt chữ pháp luật vào.
Có lúc pháp luật trong miệng anh ta cũng giống như một điếu thuốc xì gà thượng đẳng, bình thường có thể lấy ra khoe khoang một chút nhưng lần trước đã bị tên tiểu tử Lâm Dật Phi này chấn trụ nên đến tận hôm nay vẫn thấy không ổn.
Anh ta cũng không phải là không nghe ngóng qua chi tiết về Lâm Dật Phi, biết hắn là quán quân của cuộc thi khu vực Hoa Nam Bách Gia Hội nhưng không phải vẫn còn bốn cuộc thi đấu khu vực nữa hay sao? Vậy nên trong ấn tượng của anh ta thì trình độ của năm tuyển thủ này chắc cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm nhưng đến hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578468/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.