Sắc mặt Cao Đại Danh hơi đổi:
– Cậu Lâm nói đùa rồi, làm gì nghiêm trọng thế chứ?
– Không có gì nghiêm trọng sao cổ anh đầy mồ hôi thế?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Đâu có, đâu có.
Cao Đại Danh không kìm được đưa tay sờ cổ một chút rồi đưa đến trước mặt Lâm Dật Phi:
– Cậu Lâm, cậu nói đùa rồi, cậu xem, làm gì có mồ hôi chứ?
– Không có mồ hôi…
Lâm Dật Phi thở dài nói;
– Nhưng thoạt nhìn anh rất căng thẳng, anh căng thẳng khiến tôi cũng căng thẳng theo, cứ cảm thấy hôm nay không phải đi hẹn với người đẹp mà phía trước là một cái bẫy vậy.
Lúc này chiếc xe đã vào trong sân, Cao Đại Danh vừa đạp phanh xe xong, còn chưa kịp nói gì thì có mấy người từ trong phòng đi ra, vẻ mặt tươi cười, người đi phía trước càng vui vẻ:
– Cậu Lâm, đã lâu không gặp.
Lâm Dật Phi thở dài nhìn Phương Vũ Dương ngoài cửa xe, đẩy cửa bước ra rồi cười một cái:
– Tôi cứ tưởng là chỉ có mình tôi được mời đến, không ngờ anh Dương cũng được mời đến Tô gia.
– Tô gia?
Phương Vũ Dương cười phá lên:
– Cậu Lâm vẫn còn ôm giấc mộng làm phò mã sao?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một cái, đánh giá một chút ba người đứng sau Phương Vũ Dương rồi thở dài nói:
– Đây không phải là Tô gia mà là sản nghiệp của anh Phương sao?
– Vũ Dương, người cậu nói chính là người này sao?
Một người trẻ tuổi cao cao gầy gầy đứng bên cạnh Phương Vũ Dương cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578467/chuong-399-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.