Trần Lương Hòa vừa giơ tay lên đã có một chai thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:
– Hi Nhân, cầm lấy đi, cái này dùng để trị thương, rất hiệu quả.
Hi Nhân có chút vui mừng bất ngờ, biết cái người Trần Lương Hòa này tuy ngoài mặt tươi cười nhưng dù gì cũng có chút bản lĩnh, ra tay cũng rộng rãi. Cái chai thuốc này nhìn thì bình thường nhưng có thể có được sự khẳng định của anh ta thì cũng không dễ dàng gì.
Chỉ có điều trên mặt cậu ta là niềm vui bất ngờ, muốn nhanh chóng tiêu sưng mà không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Dật Phi. Cậu ta bật cái nút ra, đổ một chút ra lòng bàn tay rồi dùng sức xoa lên mặt, tuy đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Chỉ qua một lát thì trên mặt hơi lạnh, không còn cảm thấy sưng tấy lên nữa. Hi Nhân có chút hưng phấn:
– Trần tiên sinh, đúng là thuốc của anh rất tốt.
Khóe miệng Trần Lương Hòa nhếch lên nụ cười, thoạt nhìn như đùa cợt:
– Cảm ơn tôi làm gì? Cậu nên cảm ơn cậu Lâm mới phải.
– Cảm ơn cậu ta?
Hi Nhân nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông của hắn nhưng cũng chỉ có thể nói:
– Trần tiên sinh nói đùa rồi.
– Thuốc cậu dùng chính là thuốc được nhà máy dược của cậu Lâm nghiên cứu chế tạo ra đấy.
Trần Lương Hòa mỉm cười nói:
– Vậy nên cậu có thể tiêu sưng nhanh như vậy cũng là nhờ thuốc của cậu Lâm tốt.
Hi Nhân gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578469/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.