– Vậy giờ tôi phải làm sao? Kế mập ôm đầy hi vọng.
– Ông ngừng dùng thuốc họ đưa, rồi dùng thuốc mà tôi đã kê cho ông, nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, hơn phân nửa là không việc gì. Lâm Dật Phi cảm thán: – Ông thoát khỏi khống chế của họ, nhưng vẫn phải cẩn thận bị bọn họ truy giết. Ông không bị họ khống chế, có thể sẽ chết rất nhanh.
Kế mập giật mình, hoang mang hỏi: – Vậy sao đây? Tôi không thể chết bây giờ, Ngọc nhi cần tôi chăm sóc.
– Thực ra biện pháp cũng đơn giản.
Lâm Dật Phi cười: – Nếu họ thật sự muốn giết ông, ông chỉ cần nói tất cả đều là ý của tôi, để họ tìm đến tôi, vậy thì mọi chuyện đều đại cát.
Kế mập ngượng ngùng cười: – Lâm tiên sinh, lần trước tôi đụng phải Nhan Phi Hoa là bất đắc dĩ, sao có thể tiếp tục bán đứng cậu. Cậu thật sự nghĩ tôi là tiểu nhân vong ơn bội nghĩa sao?
Lâm Dật Phi gật đầu, hình như đồng ý với quan điểm này của y, lại cười nói: – Thôi thì lúc họ truy giết, ông cứ nói mình đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của họ, vì vậy mọi tiền căn hậu quả đều do ông gánh chịu?
Kế mập nghĩ ngợi một chút rồi nói: – Tôi thấy kiến nghị trước đó của Lâm tiên sinh hay hơn.
Lâm Dật Phi cười, không nghĩ gì nữa.
– Vậy tôi xuất viện. Kế mập đấu tranh tư tưởng: – Sau đó dẫn Ngọc nhi đến chỗ bí mật, chuyện còn lại đều nhờ Lâm tiên sinh xử lý. Phải rồi, Lâm tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578444/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.