Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút, nếu như Quân Ức rời đi từ thời dân quốc thì lúc đó ít nhất cũng phải sáu bảy mươi tuổi. Kế Mập nói vậy thì chẳng lẽ không phải là bà ta sao? Nhưng những người luyện võ, tinh thông nội công thì đều đạt được đạo lý thiên nhân hợp nhất (trời và con người hợp thành một) của đạo gia, thoạt nhìn dung nhan còn rất trẻ cũng không có gì lạ.
Hắn đã sớm liên hệ tổ chức này với Quân Ức cũng là do chỉ có bà mới có bản lĩnh này nhưng việc làm thế nào để chứng minh cũng là một vấn đề không nhỏ. Chỉ có điều sau khi chứng thực rồi thì có thể thế nào đây? Lâm Dật Phi nghĩ đến đó thì ít nhiều cũng có chút buồn bã. Dường như Hoàn Nhan Liệt và Quân Ức có muôn vàn quan hệ nhưng không ngờ chuyện của mười mấy năm trước, thậm chí là mấy chục năm trước lại xâu chuỗi với nhau được.
– Người phụ nữ đó thực ra cũng không được coi là xinh đẹp nhưng lại có khí chất mà người bình thường không có, khiến người ta vừa nhìn một cái đã không kìm được mà có sự kích động muốn quỳ lễ. Kế Mập hơi cười khổ: – Lúc đó tôi cảm thấy đúng là tà môn, vốn nghĩ cung điện huy hoàng đồ sộ như vậy thì bên trong cũng nạm vàng nạm ngọc nhưng không ngờ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có một gian thạch thất, một cái ghế, một cái giường đơn giản bằng đá, đến chăn đệm cũng không có, tôi nghĩ lẽ nào đây chính là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578443/chuong-379-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.