Chương trước
Chương sau
– Ông biết.
Thần sắc ông cụ Phương có chút khác thường:
– Lúc ông ấy chết ông cũng có mặt ở đó.
– Ông nội của cháu chết như thế nào?
Bách Lý Băng tò mò hỏi, xem ra ông cụ Phương còn rất có tinh thần, nhưng mà ông nội đã chết mười mấy năm rồi, lúc đó ông cũng chắc còn trẻ lắm! Nhưng mà lúc ông nội chết nói ra vẫn là có chút kì lạ!
Ông cụ Phương lắc đầu:
– Cụ thể thế nào, nếu con có hứng thú, hay là hỏi Bách Lý Hùng thì tốt hơn.
Giọng điệu ông thay đổi, đã trở về câu chuyện ban đầu:
– Lúc đó ông rất vui, ông không còn chỗ nào để đi, thì vừa khéo cùng đường với cô ấy. Người đó cuối cùng cũng đã cười rồi, nói vậy cũng được, chỉ cần ông không sợ chết thì đi theo cô ấy. Lúc đó ông rất vui. Hai người ở trong ngôi miếu hoang một đêm, ngày hôm sau mới phát hiện thì ra cả hai đúng là đều không có mục tiêu, lúc đó ông mới khuyên cô ấy là cất miếng ngọc đó vô đi thì hay hơn, nếu không người khác nhìn thấy thì sẽ lại chiếm đoạt, có đồ đẹp thì tất nhiên là phải cho người khác thấy, nhưng bây giờ đây không phải là lúc khoe khoang. Cô lắc đầu nói khối ngọc này nhất định phải đem ra bên ngoài để cho người khác thấy. Ông hỏi vì sao thì cô ấy không trả lời, ông không còn cách nào khác đành cầu mong là bản thân có phúc. Cô ấy ngoài miếng ngọc đó ra thì còn có một tay nải, trong đó là một vật cứng có thể cầm được, lúc đầu thì ông tưởng là bảo bối, sau mới biết đó chỉ là bức họa, cũng chính là bức họa treo trên tường đó.
Ông cụ Phương giơ tay chỉ vào bức họa kia:
– Chính là nó, từ trước đến giờ ông chưa từng nghĩ mấy mươi năm sau thì có thể thấy lại nó, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nó ông đã không do dự mà mua nó về.
– Cô ấy mang theo bức họa này nghĩa là sao?
Lâm Dật Phi rốt cục hỏi vào vấn đề chính, cảm thấy cổ họng mình có chút khô khan.
– Ông không biết.
Không ngờ ông cụ Phương lại trả lời cho hắn câu trả lời như vậy, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Dật Phi, ông bèn cười nói:
– Con nghe ta nói tiếp đi, lúc đó ông không dám động vào đồ của cô ấy, cũng không dám hỏi, hai người đi đông đi tây giống như không có mục đích gì hết, sau đó quen thân nhau hơn chút thì mới dám hỏi cô ấy tên gì. Lúc đó ông cũng đã nhận ra ít nhiều cô ấy là phụ nữ, chỉ là không dám nói ra, cũng rất giữ lễ giáo, điều này khiến cho cô ấy cảm động chút, cô ấy nói cô ấy tên là Quân Ức. Ông cảm thấy rất là kì lạ, tên này nghe rất nho nhã, nhà cô ấy chắc cũng là gia đình giàu có. Suy đoán của ông là có lý do, một thì do tên cô ấy nghe rất tao nhã, hai là đương nhiên vì miếng ngọc đó, tuy ông là người không biết coi hàng nhưng cũng nhìn ra nó có giá trị nghiêng thành, cũng giống như miếng ngọc Dật Phi đưa cho ông.
Nói đến đây, ông cụ Phương móc Bàn Long Như Ý ra:
– Trong đây có hình ẩn của con rồng, từ lúc ông mang theo miếng ngọc này bên mình thì bản thân cảm thấy đỡ hơn chút, cũng không dễ mệt như xưa, cộng thêm đơn thuốc của con và bác sĩ Tiền, ít nhiều gì cũng có thể cố gắng thêm một thời gian, Dật Phi, thật ra ông nợ con một ân tình đấy.
– Ân tình có lớn hơn nữa, thì một trăm triệu cũng đủ rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Huống chi nó ở trong tay của con cũng không có lợi gì.
Ông cụ Phương nhìn chằm chằm khối ngọc kia, thần sắc có chút khác thường:
– Năm đó Quân Ức cũng nói như vậy đó, cô ấy nói khối ngọc tuy là quý nhưng mà trong mắt của người khác nhau thì nó có giá trị khác nhau, lúc đó ông không hiểu câu nói này, sau đó mới hiểu thì đả trễ rồi.
Lúc Lâm Dật Phi đề cập đến một trăm triệu, Phương Vũ Đồng muốn nói cái gì, nhưng rốt cục vẫn là không nói, cô biết rất rõ ông nội không nghèo, không phải là người thanh liêm gì nhưng mà kêu ông lấy ra mấy trăm triệu, đó là chuyện không thể tin nổi. Sự việc lớn như vậy sao cô chưa từng nghe nói qua.
– Lúc đó ông nhớ cô ấy hỏi ông, ông có thấy qua khối ngọc này chưa?
Ông cụ Phương như là chìm sâu trong quá khứ, cũng có thể vì những chuyện này đã được giấu trong lòng ông quá lâu, cần một người tâm sự.
– Ông cảm thấy rất kì lạ, đó là lần đầu tiền nhìn thấy miếng ngọc này, nếu nói thấy qua thì là thấy lần đầu ở trong ngôi miếu đổ nát đó, lúc đó Quân ức bật cười, nói cô ấy chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cô ấy nghĩ chắc là ông chưa từng thấy qua, chuyện cũng không trùng hợp vậy, cô ấy tìm đã hai năm rồi, ông cảm thấy có chút kì lạ, không hiểu ý của cô ấy, sau đó cô ấy tháo tay nãi ra cho ông nhìn bức họa, cô ấy nhìn chằm chằm vào ông rồi hỏi ông có nhìn thấy qua người này chưa, hay là có ấn tượng gì với người này không? Lúc đó ông nhìn thấy người này đeo mặt nạ Dạ Xoa, cảm giác đầu tiên là sợ, lắc đầu hỏi cô ấy, đây là mặt nạ gì, sao mà đáng sợ quá vậy. Cô ấy thở dài rồi cất bức tranh lại, lẩm bẩm, tôi nhìn là biết anh không phải nhưng mà mình vẫn muốn thử xem.
– Ông nội rốt cuộc Quân Ức nói cái gì, sao không đầu không đuôi vậy?
Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi, cô nghe không hiểu gì cả, đó là do đối với toàn bộ sự việc này cô cũng chưa từng có manh mối nào.
– Ông lúc đó cũng không biết,
Ông cụ Phương cười khổ nói:
– Nhưng mà sau này từ từ ông cũng hiểu ra một chút, nhưng mà đã quá muộn rồi.
– Vì sao?
Phương Vũ Đồng có chút bực mình, không hiểu vì sao ông nội nói luôn úp úp mở mở.
Ông cụ Phương liếc nhìn Lâm Dật Phi mắt một cái, đã có thâm ý trong đó. Kỳ thật từ lúc Lâm Dật Phi chú ý bức họa này, ông đã mơ hồ hiểu được gì đó. Ông nói mấy câu muộn rồi, một là bởi vì bản thân mình hiểu quá trễ, hai là Lâm Dật Phi có chút liên quan đến bức họa này, sự xuất hiện của hắn, có phải là hơi muộn rồi không?
– Nghe Quân Ức nói, Bàn Long Như Ý và Loan Phượng Thanh Minh vốn là một đôi.
Ông cụ Phương lại tiếp tục, nhìn Bách Lý Băng một cái.
– Ông lảm nhảm nãy giờ, chắc là con nghe cũng thấy phiền.
Bách Lý Băng lắc đầu.
– Con cảm thấy câu chuyện này, không đúng, chuyện xưa này rất là hấp dẫn, chúng con không trải qua được hết những chuyện này.
Lúc cô nói thì nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Chỉ là chuyện đã qua lâu rồi, theo con thì ông ơi, có thể nhiều chuyện ông nên nghĩ thoáng một chút đi ạ.
Ông cụ Phương chậm rãi gật đầu.
– Nghĩ thoáng ra, nghĩ không thoáng đều là một sự cách biệt nhỏ. Ông ít so đo thì tốt hơn. Lúc đó Quân Ức nói cô ấy thật ra đang tìm người này, cho nên mới đến thời loạn lạc này. Ông hỏi cô ấy tìm ai, tại sao phải tìm, tìm như thế nào. Sau đó lại nghĩ là cô ấy chắc là đang tìm người giữ miếng ngọc Bàn Long Như Ý, hay là tìm người biết bức họa này, bêm trong đó lại có đạo lý gì nữa, nhưng chuyện ông không ngờ đến, Dật Phi, con biết không?
Lâm Dật Phi suy nghĩ sau một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu.
– Ô hỏi Quân Ức, cô ấy cũng không nói thêm gì.
Ông cụ Phương thở dài một tiếng:
– Sau đó cô ấy hỏi ông, biết gần đây có người nào võ công cao cường không. Cái đó thì ông biết không ít, nói cái gì Hà Đông có cánh tay Thần Quyền Thiết, Hà Bắc có Thiết Thủ vô địch, còn cái gì đơn đao chấn động Cửu Châu, … Lúc đó ông không hiểu ý gì, sau mới biết người cô ấy tìm đi đấu võ, những người này phải nói là có danh có tiếng đó, nhưng mà đều là những kẻ trong giang hồ có chút cơ bắp mà thôi, vốn dĩ lúc khiêu chiến với bọn ông thì có người còn lễ độ nho nhã, có người thì lưu manh không nói lý lẽ, nhưng mà không có ai qua khỏi ba chiêu của Quân Ức, ví dụ như cái tên cánh tay Tần Quyền Thiết gì đó, thì ra chỉ là tên bày những cái kệ thật lớn, vừa ra trận bát đại đồ đệ hộ pháp, rất hiên ngang. Nhưng lại không chịu thi đấu với Quân Ức, tên tuổi lớn rồi, thì tất sẽ không muốn làm xấu hình ảnh của mình. Nhưng mà Quân Ức chỉ mới ra tay thì đã khiến cho bát đại đệ tử kia gãy hết răng. Cũng nói là đánh chó phải ngó chủ nhà, nhưng con chó bị đánh rồi thì chủ nhân không thể không ra tay, cánh tay sắt đó mới ra chiêu thì đã bị Quân Ức bẻ gãy tay, đau kêu gọi cha gọi mẹ. Quân Ức thấy không có gì ngượng ngùng cả, bỏ lại cho y bao thuốc, nói tự mình mà đi coi bệnh đi. Rồi nói không ngờ trong chốn giang hồ đều là phần lớn những người hữu danh vô thực như thế này. Nói xong câu này, cái tên cánh tay sắt đó không bị đánh chết cũng bị tức chết, bất đắc dĩ tài năng không bằng người ta, chỉ đành trong đêm rời khỏi Hà Đông. Sau này ông mới nghe nói, bọn họ đa phần là nghĩ trước đây lúc trong giang hồ, đắc tội người nào đó, bây giờ có người lại trả thù, ông thì biết là không phải. Bởi vì Quân Ức sau đó lại tìm người Thiết thủ thần công, đơn đao chấn động Cửu Châu, kết quả là đầu Thiết Thủ ấy bị đập cho sưng mấy cục to, còn cái tên đơn đao còn chưa đợi gì hết đã bị cô ấy chộp lấy đao trong tay, hai ngón tay cầm lấy mũi nhọn của đao, đao bị nén lại nghe một tiếng “teng”, cây đao đó đã nằm trong bức tường đá đối diện, y sợ đến xanh cả mặt, liền quỳ xuống, liên tục xin tha mạng.
Lâm Dật Phi cũng biến sắc, tiện tay cầm lấy một con dao gọt trái cây, khoa tay múa chân vị trí đó một chút:
– Ở giữa hay là mũi nhọn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.