Ông cụ Phương dừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp:
– Chỉ là không ngờ đến, ông mới vừa chuẩn bị xong chỗ nằm thì cửa miếu vang lên một tiếng, mấy tên lính xông vào, trong đó có một người ông quen, đó là Đại đội trưởng Vương trong đội của ông. Lúc đó ông giật cả mình, biết là trốn cũng trốn không kịp, chỉ đành đứng lên chào tên đội trưởng Vương, nhưng mà trong lòng vẫn là lo cho người kia, bởi vì ông biết Đại đội trưởng Vương là một tên keo kiệt, lại tham lam. Thấy khối ngọc bội kia thì chắc chắn y sẽ không buông tha đâu, bọn họ bốn người, trên lưng một người còn có hộp pháo, ba người còn lại thì đều có súng, tay cầm hai con gà, còn cầm theo một hũ rượu nữa.
Phương Vũ Đồng mặc dù biết sau này ông nội không có xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn còn có chút lo lắng thay cho ông.
– Ônh là lính đào ngũ, cẩn thật kẻo họ đánh chết.
Ông cụ Phương lắc đầu nói:
– Bọn họ cũng là lính đào ngũ, nói gì nói thì cũng quen nhau, cũng không trở mặt ngay lập tức đâu. Đại đội trưởng Vương nhìn thấy ông cũng giật mình sửng sốt, nhưng khi thấy ông mặt mày bụi bặm thì y cũng không để ý nữa, chỉ nói với ông là bây giờ đội ngũ giải tán rồi, bọn y chuẩn bị đi về phía nam, đầu quân cho Mã đại soái. Rồi hỏi ông có hứng thú không, nếu như có hứng thú thì có thể đi cùng. Lúc y nói như vậy thì tay y chạm vào hộp pháo, trong mắt lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578403/chuong-350-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.