Nếu không phải là đang ở trong nước, thì Bách Lý Băng đã nhảy tưng tưng lên rồi, cô hung phấn nói:
– Anh muốn nói chỗ này có thể có một cái mật đạo?
Lâm Dật Phi gần như bật cười:
– Ở đây cao như thế này, làm sao có thể xây dựng mật đạo chứ?
– Không phải anh nói ở đây từng có người sinh sống sao,..
Bách Lý Băng đột nhiên nhớ ra một việc:
– Lúc vừa mới bước vào đây anh đã nói rồi mà.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:
– Chỉ dựa vào sức của một người, muốn xây mật đạo là điều không thể.
– Thế anh có ý gì?
Bách Lý Băng không kìm nổi hỏi.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Anh nghĩ đất ở đây mềm như vậy, dọn dẹp một chút, không chừng có thể nghỉ chân được. Nếu vậy thì không cần phải ngâm trong nước khổ sở như thế này nữa. Hơn nữa nếu anh có đi tìm lối ra thì chũng không quá lo lắng nữa.
Hai cô gái cùng bật cười:
– Cũng đúng, vẫn là anh nghĩ chu đáo
Bây giờ tuy vẫn là tình thế không lối thoát, nhưng nhìn Lâm Dật Phi vẫn tươi cười như vậy, hai cô gái vốn đã tâm trạng nặng trĩu lại thấy thoải mãi hơn. Lúc này, việc lớn nhất có thể làm chính là thả lỏng, không thêm gánh nặng cho Lâm Dật Phi nữa. Nếu cả ngày cứ vác cái mặt u sầu đau khổ thì cũng đúng là hơi ngại thật.
Lâm Dật Phi giơ tay ra đạp vào vách đá, đã thoát ra khỏi dòng nước rồi leo trên vách đá giống như con thạch sùng vậy. Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578332/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.