Nhưng ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì là, đi tìm một nơi như thế này để ở lại chứ? Bách Lý Băng thấy có chút kỳ quái, vừa thấy kinh ngạc vì thạch thất này rất cao, vừa thấy may mắn vì thạch thất này có độ cao vừa phải. Cái động đá mà Lâm Dật Phi khai thông này, không phải là tường của thạch thất, mà gần như là đỉnh của cái thạch thất này. Nếu không, nước chảy vào thì không có nước cũng đổ cho đầy nước. Chỉ là ngoài sự vui mừng ra thì cũng có chút lo lắng, từ đỉnh thạch thất nhảy vào bên trong, có lẽ là việc mà cô không thể làm được.
Lâm Dật Phi cười cười, cảm thấy độ cao không phải là vấn đề thách thức, tuy rằng câu trước mình đã nói, nhưng nhìn thấy các thạch thất to như vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Vách đá nơi đây quả thật rất cứng, không phải lão nông nào cũng tùy tiện dựng lên được. Nếu như nói là tám trăm năm trước thì còn có khả năng. Lúc đó có vô số cao nhân ẩn cư tại những nơi như thế này không có gì là lạ. Mà phải nói là người hiện đại cũng có thể làm ra những thứ như vậy, ly kỳ giống như gà mẹ đẻ ra một quả trứng khủng long vậy.
– Anh xuống trước xem tình hình thế nào, sau đấy hai em mới nhảy xuống.
Lâm Dật Phi quay đầu nói:
– Băng Nhi, thể lực của Yên nhiên không tốt, đến lúc đó em giúp cô ấy một tay.
– Không thành vấn đề.
Bách Lý Băng đã kéo Tô Yên Nhiên lại bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578333/chuong-295-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.