Nhìn thấy khuôn mặt đã nhợt nhạt của Lâm Dật Phi, cảm giác bất an trong lòng Bách Lý Băng càng ngày càng mạnh mẽ, suy nghĩ của cô không ngờ lại giống hệt với Tô Yên Nhiên, chỉ muốn buông bàn tay của Lâm Dật Phi ra, để hắn mang theo Tô Yên Nhiên chạy trốn, như thế cơ hội sống sót sẽ lớn hơn. Nhưng biết rằng, buông bàn tay này ra, thì cũng có nghĩa là vĩnh biệt, giờ khổ sở chống đỡ, chỉ là muốn nhìn hắn lâu thêm chút nữa.
Cô đã quyết định, khi mình bị ngạt thở, cho dù phải cắt đứt ngón tay của mình, cũng phải buông Lâm Dật Phi ra, chỉ là cứ nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi ươn ướt, vẩn đục của dòng nước lớn không ngăn được đôi mắt trong veo nhìn người mình yêu thương của cô!
Trong đầu Lâm Dật Phi không nghĩ được nhiều, hắn thậm chí còn không nghĩ tới cái chết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Nơi đây là núi đá vôi, nếu phía trước không phải đường cụt, thì tình trạng hiện giờ sẽ không kéo dài quá lâu, hắn tin chắc như vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy tay trái hơi đau, không ngờ Bách Lý Băng lại cắn hắn một cái!
Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn, chỉ một bàn tay nắm được chặt, Bách Lý Băng cắn một cái, vốn cho rằng Lâm Dật Phi thấy đau sẽ buông tay, cô đã không thể chịu đựng tiếp được nữa, nhưng lại không muốn Lâm Dật Phi lãng phí chân khí, chỉ lặng đi, nhìn ánh mắt trách móc của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng cũng không thể cắn thêm lần nữa.
“Ồ ồ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578330/chuong-292-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.