– Tôi có ý nghĩ này, không biết có nên nói hay không?
Đàm Giai Giai vẫn luôn trầm tư không nói, thấy mấy người lâm vào bế tắc thì không kìm được nói.
– Cứ nói đi.
Chương Long Châu khích lệ nói:
– Hiện giờ mọi người chẳng hiểu gì cả, đang cần tiếp thu ý kiến hữu ích của quần chúng.
– Không biết có phải như thế này không.
Đàm Giai Giai đang trầm tư, đột nhiên nói:
– Chúng ta giả thiết là huấn luyện viên Lâm không biết trong túi đồ đó có gì nhưng chắc chắn Phong Tuyết Quân biết. Tôi ít nhiều gì cũng biết một ít tư liệu về cô ấy, hình như gia đình cô ấy không được coi là giàu có, có thể nói là khá khó khăn, vậy nên khá tham tiền tài vật chất, nói dễ nghe hơn chút chính là rất biết tính toán cho mình về sau.
Chương Long Châu ho khan một tiếng, đột nhiên Đàm Giai Giai phát giác ra mình nói không được thích hợp lắm.
– Ý tôi không phải là nghèo thì tham tiền, tôi chỉ phân tích là Phong Tuyết Quân có xuất thân như thế, sau khi vào đại học thì…
– Khoan đã.
Lâm Dật Phi không kìm được hỏi:
– Theo như tôi biết thì hình như Phong Tuyết Quân là người ở đây, sao lúc nãy lại nói cô ấy là người Tây Bắc?
Hắn nói điều này cũng có căn cứ cả, mặc dù hắn không biết nhiều về Phong Tuyết Quân nhưng lúc trước khi nằm viện hắn có nghe mẹ Lâm nói Lâm Dật Phi chỉ vì Phong Tuyết Quân mới thi vào Chiết Thanh.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578250/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.