– Vậy Phong Tuyết Quân đâu?
Phòng Minh Viễn lớn tiếng hỏi:
– Cô ta là mối nghi ngờ lớn nhất, chúng ta cứ hỏi cô ta là sẽ có manh mối thôi.
Đột nhiên thấy ánh mắt Chương Long Châu hơi kì lạ thì cậu không nhịn được nói:
– Cảnh quan Chương, tôi nói sai gì sao?
– Phong Tuyết Quân mất tích rồi.
Long Nghị vẫn luôn yên lặng ngồi xem tư liệu dừng lại, ngẩng đầu lên nói:
– Khi chúng tôi nhận được tin và phái mấy người đến hiện trường thì bọn họ chỉ bận rộn chụp ảnh lấy chứng cứ. Lúc đó bọn họ không lưu ý đến điều này, đến khi chúng tôi phát hiện ra máy nghe trộm, nghĩ đến điều này thì Phong Tuyết Quân đã biến mất rồi. Có thể nói là khi chúng tôi đến thì cô ấy đã không ở đó vì theo như nhân viên phục vụ trong quán cà phê nhớ lại thì sau khi Phong Tuyết Quân kêu lên thất thanh sợ hãi liền chạy ra khỏi quán, không biết sau đó thì sao.
– Không thấy sao?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Các anh xác định cô ấy không đến chỗ khác chứ?
– Chúng tôi tới nơi cô ấy học và ở, liên lạc với tất cả bạn bè, thiếu chút nữa là hỏi đến Phòng Nhân Viễn thôi.
Long Nghị thở dài nói:
– Nhà cô ấy không phải là ở thành phố Giang Nguyên mà là ở một tỉnh rất xa phía Tây Bắc.
Long Nghị vừa nói vừa vỗ vỗ vào tư liệu trong tay:
– Tôi xem tư liệu về cô ấy nhưng ngoài việc cô ấy kết giao với mấy người bạn trai ra thì tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578249/chuong-234-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.