Nhìn thấy người kia trầm mặc không nói gì, Kế Béo hơi sốt ruột:
– Vậy thì tám phần tài sản của tôi?
Lại chờ thêm một lúc, vẻ mặt Kế Béo như đưa đám nói:
– Cậu phải chừa cho tôi ít gỗ quan tài chứ? Được rồi, tôi cho cậu toàn bộ tài sản của tôi.
Về điểm này anh ta đã tính rất kĩ rồi. Nếu như mình chết ở chỗ này thì một đồng xu cậu ta cũng không có được. Mặc dù anh ta có thể nói là không lấy những đồ mà ông chủ bảo đào trộm nhưng trên thực tế anh em bọn họ cũng hợp lại đào trộm không ít mộ, đồ quý đào được tuy không thể nói là vô số nhưng cũng không ít.
– Tôi có thể cứu anh ra ngoài.
Người kia thản nhiên nói, chỉ có điều giọng điệu có chút thất vọng khó nói ra.
– Thực ra ngoài mấy người các anh, trong mê cung này chỉ trong mấy trăm năm nhưng người chết trong này quả thật cũng không ít.
Kế Béo rùng mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương là quái vật bất tử, nếu không nghe khẩu khí của cậu ta, làm sao cậu ta biết rõ ràng trong mấy trăm năm qua có bao nhiêu người chết chứ?
– Tôi không có hứng với tài sản của anh, tôi muốn anh đồng ý với tôi một việc.
Người kia chậm rãi nói:
– Việc đó chính là không được nói chuyện ở đây ra cho bất kì ai khác, nếu không…
Giọng điệu người kia lạnh lùng:
– Tôi lấy mạng anh cũng không phải chuyện khó đâu.
Trái lại, Kế Béo vô cùng sửng sốt, không ngờ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578081/chuong-107-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.