Không biết đã ngồi bao lâu rồi, bọn anh Nghiêm vẫn chưa quay trở lại là chuyện trong dự kiến nhưng Cổ Ý cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Điều này khiến Kế Béo cảm thấy rất kì lạ, đột nhiên nhớ ra cái anh Bao kia ăn thịt người, không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên lại nghĩ ra một giả thiết đáng sợ. Cái anh Bao kia dụ dỗ Cổ Ý cùng đi không phải là đã coi Cổ Ý như một cái bánh bao thịt chứ?
Suy nghĩ này khiến Kế Béo có chút buồn nôn. Giữa lúc đang đờ đẫn, một tiếng súng nặng nề vang lên, giống như là trong vách tường truyền đến vậy. Kế Béo trong lòng kinh sợ đứng dậy quát lớn:
– Ai vậy?
Sau khi tiếng súng vang lên cũng không hề có bất cứ động tĩnh nào cả. Kế Béo lắng nghe một lúc lâu, suy sụp ngồi xuống, chẳng lẽ anh Nghiêm không kìm được đã ra tay với đồng bạn? Tiếng súng truyền đến ở bên trái vách tường, không phải đằng trước hay đằng sau, chẳng lẽ trong mê cung này vẫn còn người khác nữa? Kế Béo càng nghĩ càng đau đầu, càng ngày càng tuyệt vọng, dùng cái xẻng Lạc Dương thử gõ gõ vào mấy viên gạch xanh. Không phải là rỗng, anh ta ngẩng đầu muốn nhìn một cái thì bỗng nhiên nhớ ra cái mê cung này tuy rắc rối phức tạp nhưng nếu đào đường ra ở phía trên, chỉ cần nhìn thấy mặt trời thì còn sợ cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, Kế Béo không khỏi phấn khích, chuyển cái cặp da đặt dưới chân rồi lấy ra cái xẻng Lạc Dương đào hai cái. Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578080/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.