Lâm Dật Phi đứng lên, nói cho anh ta biết số di động của mình, Kế Béo vội vàng ghi lại. Lâm Dật Phi thở dài, chuẩn bị chấm dứt cuộc đối thoại này.
Kế Béo bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó:
– Cậu Lâm, cậu nói đến tư liệu đồ cổ của triều Tống tôi lại nhớ đến một việc. Đó là cái cậu Nghiêm kia cũng rát có hứng thú với đồ cổ triều Tống.
Nhìn thấy Lâm Dật Phi tỏ vẻ thờ ơ, Kế Béo than thở:
– Nghe nói gần đây miền bắc khai quật được một ít đồ cổ, hình như là cái gì…
Kế Béo nhìn xung quanh một lượt, mặc dù biết là xung quanh đừng nói đến người, đến ma cũng chẳng thấy một con nhưng vẫn thấp giọng nói:
– Nghe nói là thời Tống có chôn chung với người chết, hơn nữa lại có rất nhiều.
– Chôn chung với người chết?
Lâm Dật Phi nhíu mày, hắn đương nhiên biết chôn chung với người chết là có ý gì.
Thời cổ đại, rất nhiều người có địa vị sau khi chết thường bắt những người giúp việc chôn cùng, gọi là chôn cùng với người chết, bao gồm cả phi tần cũng muốn ở âm phủ sống thoải mái qua ngày. Đương nhiên đây là một cách vô cùng dã man tàn nhẫn nên cho dù Khổng Phu rất ít khi mắng người cũng phải dùng lời “người khởi xướng việc tuẫn táng sau này không nên có” để khiển trách.
Lâm Dật Phi có chút cảm thán, việc này trước kia thì có chút khó tưởng tượng nhưng nhìn mặt Kế Béo thì quan trọng là có thể bán được nhiều tiền, quan tâm nhiều đến thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578082/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.