Sự kích động của Lăng Trạch Hàm khiến Lộ Quân Dao không muốn tin cũng phải tin.
Mặc dù không biết lời Ôn Tiểu Noãn nói đâu là thật, đâu là giả dối, nhưng sự thật là anh lừa dối cô đã phơi bày ngay trước mắt.
Tận sâu trong đôi mắt long lanh của cô ẩn duật sự tuyệt vọng, cô ngoảnh sang nhìn anh, thanh âm lạnh lẽo như băng đông chặt người anh lại.
“Có thật là như cô ấy nói không?” Sự im lặng của anh càng khiến cô giận dữ. “Anh nói đi…”
“Chúng ta đã ly hôn là thật. Nhưng anh yêu em, quan tâm em cũng là thật. Anh biết trước kia mình đã làm sai, nhưng xin em hãy tin anh, là anh thật lòng đối tốt với em, chứ không phải thương hại hay hối lỗi gì cả.”
Âm lượng như bản nhạc hỗn độn, chất giọng khàn khàn như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn nơi cổ họng anh.
“Tin… anh bảo tôi phải tin anh thế nào đây? Tại sao? Tại sao anh lại giấu tôi mọi chuyện, rõ ràng là anh có rất nhiều cơ hội để nói ra cơ mà.” Nhếch lên nụ cười đau khổ, Lộ Quân Dao nuốt nước mắt nói tiếp: “Thật không ngờ tôi lại phải nghe sự thật từ người khác. Còn gọi một người xa lạ là chồng suốt mấy tháng qua.”
“Người xa lạ” nghe thực xót xa…
Nó như một con dao nhọn cắm chặt vào trái tim Lăng Trạch Hàm. Màu máu đỏ tươi theo hàng lệ tuôn rơi xuống nơi gò má anh. Không thể nhìn thấy, nhưng thực đau lòng.
“Không phải là anh cố ý giấu em mà là… anh sợ khi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355574/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.