Thất thần và ướt sũng, cả người Lộ Quân Dao không ngừng run rẩy, lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt đều bị màu mưa gột trôi, để lộ rõ sự nhợt nhạt và trắng bệch.
Không rõ là hạt mưa hay giọt nước mắt còn vướng trên bờ mi hoen sầu, nhưng nhìn dáng vẻ cô hiện tại thực khiến người ta cảm thấy xót xa, đáy mắt đen huyền ẩn duật bao trăn trở.
Lăng Trạch Hàm vội vàng bước tới, định nắm lấy cánh tay run lẩy bẩy của cô, nhưng không ngờ cô lại xoay người tránh né.
“Đừng động vào tôi.”
Thực sự phải tuyệt tình như thế sao?
“Quân Dao, nghe anh giải thích.”
Cố vớt vát đi chút thương hại cuối cùng, Lăng Trạch Hàm như kẻ say mất phương hướng, đầu óc hỗn loạn không ngừng, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt, kéo theo nhịp thở yếu ớt và tụt hơi hẳn đi.
“Tôi không muốn nghe giải thích. Dì Phụng lên nhà thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”
Cô thật sự muốn đi sao?
Có như nào vẫn không muốn nghe lời giải thích của anh nữa sao?
Khoảnh khắc cô thẳng đường lướt qua anh thì trái tim anh bỗng thắt quặn lại, ánh mắt anh thẫn thờ và lạnh tanh, đứng ngẩn người nhìn màn mưa tối mịt.
Vô thức quay đầu, anh chạy tới níu tay cô lại, sự khẩn thiết trong mắt anh dường như đã khiến cô có chút rung động, nhưng không đủ để hạ gục mối hận trong lòng cô.
“Đừng đi… Quân Dao… em đừng đi mà.”
Không nói không rằng mà trực tiếp gỡ cánh tay anh ra khỏi cổ tay mình, ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355575/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.