Nước mắt lưng tròng tuôn rơi, đôi gò má lạnh tanh của Lộ Quân Dao bất chợt ửng đỏ, cô càng kìm chế cảm xúc thì nó càng bộc phát dữ dội hơn.
Cô đã chờ, chờ lời xin lỗi từ anh, nhưng khi nghe được rồi, sao vẫn cảm thấy không vui?
Có phải vì nó đã quá muộn màng hay là vì nó không còn ý nghĩa gì nữa?
“Đi thôi! Em không muốn ở lại đây thêm một phút một giây nào.”
Lộ Quân Dao vừa quay lưng thì Ôn Tiểu Noãn sụt sụt mấy tiếng, quẹt vội dòng nước mắt nóng nổi rồi gắt giọng.
“Lộ Quân Dao, cô cũng thật ngây thơ, bị anh ta lừa suốt thời gian qua mà không hay biết gì?” Ánh mắt như mũi tên xuyên người Lăng Trạch Hàm, Ôn Tiểu Noãn cười lớn ba tiếng chứa đầy sự đểu cán. “Cái gì mà loại phụ nữ lừa lọc, giả dối như tôi, Lăng Trạch Hàm, anh khác tôi chắc.”
Lòng dấy lên sự âu lo, Lăng Trạch Hàm dìu tay Lộ Quân Dao âu yếm.
“Chúng ta đi thôi! Chắc là cô ta đã phát điên thật rồi.”
Tuyệt tình đến mức đó sao?
Ôn Tiểu Noãn hoàn toàn rơi xuống đáy của tuyệt vọng, cô ta cười nhạt, cười cho chính mình, cười cho những gì mà cô ta làm thật vô nghĩa.
Khi hai người họ vừa đặt chân tới cửa, Ôn Tiểu Noãn cố ý nâng tông giọng, vun vút như nốt bổng của tiếng đàn piano, thật vang, thật xa.
“Lộ Quân Dao… Chẳng lẽ cô cho rằng anh ta vô duyên vô cớ mà tối tốt với cô sao? Chẳng lẽ cô không thắc mắc vì sao trước kia anh ta luôn vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355573/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.