Không lâu sau đó thì Cố Tịnh và dì Phụng đều có mặt.
“Quân Dao… Cậu thấy sao rồi?”
“Quân Dao… Con có còn đau ở đâu nữa không?”
Trên bờ môi Lộ Quân Dao khẽ nở nụ cười, cô lắc đầu đáp lại.
“Không sao đâu! Hai người đừng quá lo lắng. Nhưng mà dì Phụng sao dì lại ở đây? Không phải dì đang ở quê lo tang lễ cho mẹ dì sao?”
Câu hỏi của Lộ Quân Dao khiến cả dì Phụng và Cố Tịnh đều sượng người, chỉ có thể cười trừ qua loa.
Ngay sau đó, Cố Tịnh liền đi tìm Lăng Trạch Hàm để hỏi rõ. Anh liền kể tường tận cho cô ấy nghe và họ quyết định tạm thời sẽ không nói sự thật cho Lộ Quân Dao biết. Vì sợ cô sẽ không chịu nổi được cú sốc lớn này.
Khi thấy David tới thì Cố Tịnh vội chạy lại:
“David, bây giờ Quân Dao… cậu ấy tạm thời sẽ không nhớ ra anh. Cho nên anh có thể đừng nói với cậu ấy những chuyện đã qua được không?”
Sau khi David gật đầu thì Cố Tịnh mới yên tâm để anh ta vào trong.
Đúng như dự đoán, Lộ Quân Dao không hề có chút ấn tượng gì với David. Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi:
“Cho hỏi anh muốn tìm ai?”
Câu hỏi nghe xa lạ đến thế, đau lòng đến thế. Tận sâu trong cõi lòng David như bị xé nát thành nhiều mảnh vụn. Mặc dù vậy nhưng anh ta vẫn cố hé lên nụ cười mà giới thiệu:
“Tôi tên David là bạn của Cố Tịnh. Nghe nói cô bị tai nạn cho nên cũng muốn cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355556/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.