“Tớ còn có việc, đi trước đây.”
Lộ Quân Dao đứng dậy rời đi thì Lăng Trạch Hàm cũng rảo bước ngay sau đó.
Vừa ra tới trước cửa quán Lộ Quân Dao đã bị Lăng Trạch Hàm níu lại.
“Tại sao em cứ mãi không chịu cho anh cơ hội? Tại sao em cứ phải nhập nhằng với David mãi như thế? Rõ ràng em đâu có yêu anh ta.”
Lời nói của anh như đánh trúng tim đen của cô, thoạt nhiên khiến cô sững lại. Nhưng rất nhanh chóng cô đã lấy lại được sự bình thản mà đối diện.
“Cho dù thế cũng là chuyện của tôi đâu liên quan gì tới anh.”
Đáy mắt dập dìu của anh nhìn cô đầy quyến luyến, anh không nỡ và không can tâm nhìn cô như hiện tại.
“Anh biết trước đây là anh sai nhưng mà Quân Dao à, anh thực sự muốn bù đắp cho mẹ con em. Anh không thể nhìn em ở cạnh người đàn ông khác, càng thấy xót xa khi em không thực sự vui.”
Sự nghẹn ngào trào dâng mãnh liệt khiến cổ họng Lộ Quân Dao chua xót, trái tim cô như có bàn tay vô hình bóp nghẹn.
“Sao anh biết tôi không vui?”
Bàn tay Lăng Trạch Hàm vẫn bám chặt lấy Lộ Quân Dao, nói sao anh cũng không chịu buông.
“Trước kia là anh vô tâm nên mới không biết rõ em sống như thế nào. Nhưng giờ đây anh chỉ cần nhìn em là sẽ biết cuộc sống em ra sao? Miệng em có thể nói dối nhưng mắt em thì không.”
Cố mỉm cười để xua tan đi sự bối rối, Lộ Quân Dao khẳng định:
“Thế thì anh lại tự đề cao mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355555/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.