Sau khi ăn cháo xong, Lộ Quân Dao kéo tay Cố Tịnh sát gần mình rồi ghé tai cô ấy thì thầm hỏi: “Không phải là tớ bị mất đoạn trí nhớ nào đó chứ. Sao mà… không giống Trạch Hàm gì hết vậy?” Cố Tịnh giật thót tim, làm người thành thật đã khó, làm người giỏi nói dối lại càng khó hơn. Mặc dù cô ấy thực sự rất lo cho Lộ Quân Dao, lại càng không nỡ giao cô cho tên ác ma Lăng Trạch Hàm một lần nào nữa nhưng cô ấy không cách nào mở miệng để nói ra sự thật được. Huống hồ gì nói ra chắc gì đã tốt cho cô hơn. “Không là Trạch Hàm thì là ai nữa. Mặt cũng là của anh ấy, vóc dáng ấy cũng khó mà đúc ra được hàng nhái lắm! Yên tâm đi…” Lộ Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, cô nhớ rõ Cố Tịnh cực kì ghét Lăng Trạch Hàm cơ mà. Sao hôm nay lại dùng lời lẽ mượt mà như vậy đối với anh? “Không phải cậu ghét Trạch Hàm lắm sao?” Cái tính đa nghi của Lộ Quân Dao khiến Cố Tịnh sôi máu nhưng miệng vẫn phải gượng cười. “À thì… trước kia tớ ghét anh ta vì anh ta không đối xử tốt với cậu. Bây giờ anh ta khác rồi nên không còn thấy ghét nữa.” Lăng Trạch Hàm đứng cách họ không xa mấy nên nghe rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Dường như sự thay đổi đột ngột của anh khiến cô lạ lẫm và hoài nghi. Có một vấn đề khác nan giải hơn đó là Thiên Thiên. Nếu như Lộ Quân Dao thực sự không nhớ lại mảnh kí ức kia nữa thì thằng bé phải làm sao? Cũng đâu thể để nó xa mẹ quá lâu được. Ngẫm nghĩ một chốc rồi Lăng Trạch Hàm bước tới, anh quỳ nhẹ chân xuống cạnh giường, âu yếm nắm lấy đôi tay mềm mại của cô rồi cất giọng nói đầy ngọt ngào. “Quân Dao, thực sự thì đúng là em có quên đi một đoạn kí ức. Bây giờ em chỉ nhớ được khoảng thời gian chúng ta vừa mới kết hôn. Nhưng thực ra chúng ta đã kết hôn được bốn năm và còn có một nhóc con đáng yêu. Hơn nữa, giờ đây em đã là một thợ makeup có tiếng, đang nhận làm stylist cho diễn viên, người mẫu Âu Thiên Ân.” Lời của anh không chỉ khiến Lộ Quân Dao sượng người mà còn khiến Cố Tịnh kinh ngạc. Cô ta thực sự không ngờ rằng anh sẽ chấp nhận Thiên Thiên, mặc dù đã biết thằng bé là con của người đàn ông khác. Mọi chuyện ập tới bất ngờ khiến Lộ Quân Dao lơ mơ khó hiểu. Rõ ràng cô nhớ là anh rất ghét cô, không muốn nhìn thấy mặt cô, bây giờ anh lại nói là hai người đã có con chung. Thử hỏi cái logic nó nằm ở đâu? “Anh nói thật sao? Thực sự đó là con của hai chúng ta.” . Тìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại # Тr𝑈m𝘵r u𝘆ệ𝗇.𝐯𝗇 # Đôi môi Lăng Trạch Hàm hé nụ cười hạnh phúc, ánh mắt anh nhìn cô trìu mến và ngập tình yêu thương. “Phải, là con của chúng ta. Gia đình ba người chúng ta đang chung sống rất hạnh phúc.” Lẽ nào bốn năm qua đã có nhiều thứ thay đổi tới vậy? Trong khi Lộ Quân Dao đã dần tin và hồi đáp lại nụ cười của Lăng Trạch Hàm thì Cố Tịnh lại có chút xót xa. Cô ta không nỡ dối lừa Quân Dao, nhưng cũng không đành nhìn sự hạnh phúc hiện tại trên gương mặt của cô bị phá vỡ. Chắc hẳn đó là những gì mà trước kia cô từng mong đợi. Nhưng khi cô thực sự nhớ ra tất cả mọi chuyện sẽ ra sao? Mang theo nước mắt ướt nhoè rồi lặng lẽ rời đi, Cố Tịnh khẽ đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, bưng miệng cố ghì cảm xúc lại. Tuy nhiên nét mặt Lộ Quân Dao nhanh chóng thay đổi, nụ cười theo đó mà vụt tắt, cô ngập ngừng hỏi anh: “Nhưng mà anh không còn cấm em makeup nữa sao?” Câu hỏi như xoáy sâu vào nỗi lòng Lăng Trạch Hàm. Thì ra trước kia anh từng thậm tệ tới mức đó. Không những không biết sở thích của cô mà còn cấm đoán cô đủ điều. “Sao anh lại cấm em được? Em có biết biệt danh của mình hiện tại là gì không?” Cho dù Lộ Quân Dao có cố nhớ thế nào cũng không không có ấn tượng gì cả. “Là gì?” Trên bờ môi Lăng Trạch Hàm hé lên nụ cười, trong lời nói của anh hiện rõ sự tự hào về cô. “Phù thuỷ makeup Lộ cô nương.” Lộ Quân Dao cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất kí ức bốn năm đầy thú vị. Có bao nhiêu chuyện thay đổi bất ngờ khiến cô không thể nào tưởng tượng ra được. Cứ ngỡ tất cả như một giấc mơ, hoàn toàn mơ hồ và ảo mộng. Cô nhìn người đàn ông gần gũi trước mặt cảm thấy thật hạnh phúc. So với sự lạnh lẽo trước đây thì bây giờ đã tốt hơn nhiều. Anh không những chăm sóc cô ân cần mà còn vỗ về âu yếm. Có đôi khi cô còn không dám tin hai người đó là một. Mấy ngày liền nằm trên giường bệnh cho nên Lộ Quân Dao cảm thấy bức bí, cô cứ nằng nặc đòi ra ngoài đi dạo. Biết mình không thể đấu lại nổi sự bướng bỉnh của cô vì thế Lăng Trạch Hàm đành tới hỏi ý kiến bác sĩ. Sau khi được bác sĩ đồng ý thì anh mới yên tâm dắt cô ra khỏi phòng bệnh. Tay anh nhẹ dìu đỡ cô cẩn thận xuống từng bậc cầu thang. “Em đi chậm một chút.” Cô không cần nhìn đường chỉ cần bước chân dựa theo sự chỉ dẫn của anh. Còn ánh mắt cô hướng về phía người đàn ông đi bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt ôn nhu pha loãng sự lạnh lùng của anh. “Trạch Hàm… anh như này thật tốt.” Bất chợt anh cũng ngoảnh mặt sang nhằm đáp lại cái nhìn của cô, hai đôi mắt si tình gặp nhau. “Vậy thì sau này anh sẽ mãi như vậy.” Làn môi mỏng của cô hé lên nụ cười, nụ cười tươi như xua tan đi bao đau đớn và mệt mỏi. Trước sân bệnh viện ánh nắng sáng thu nhẹ nhàng phảng phất, cây xanh phe phẩy cành lá đung đưa. Họ tiến tới ngồi bên chiếc ghế đá cạnh gốc cây cổ thụ xum xuê. Đôi mắt của Lộ Quân Dao hướng về phía mặt trời càng tôn lên sự lấp lánh và sáng rực vốn có. “Con trai chúng ta như thế nào? Em thật sự rất muốn gặp thằng bé. Tại sao em lại có thể quên nó được cơ chứ?” Lăng Trạch Hàm khẽ nắm lấy đôi tay Lộ Quân Dao, anh vỗ về âu yếm: “Con trai chúng ta rất kháu khỉnh và đáng yêu, lại còn thông minh nữa. Mặc dù em tạm thời không nhớ ra nhưng anh tin chỉ cần em gặp con là sẽ thấy yêu liền. Và anh cũng đã nói chuyện với con, nó sẽ không trách em đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]