Trịnh Tuân ôm Dư Khác Bạch về phòng ngủ, không thèm nói hai lời, tách khe mông ra cắm vào hậu huyệt. Bất thình lình bị đẩy vào khiến Dư Khác Bạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm thanh còn chưa kịp phát ra đã bị nụ hôn lấp mất.
Lòng Trịnh Tuân ngập tràn phiền muộn, hắn không ngờ Dư Khác Bạch có thể suy nghĩ như vậy, nếu là người khác hắn chỉ cho răng kẻ đó đang giận dỗi ghen tuông với hắn, nhưng y thì không, điều y nói ra chính là suy nghĩ thực sự của y. Người này chuẩn bị rời khỏi hắn.
Trịnh Tuân mạnh mẽ đẩy vào, rút ra toàn bộ rồi lại đẩy vào. Mỗi lần đều dùng toàn bộ sức lực, hận không thể xuyên hỏng luôn Dư Khác Bạch. Hắn rất khi ít khi đối xử với y như vậy, chính hắn cũng không thể biết chính xác vì sao, nhưng chỉ cần đối mặt với người này, hắn sẽ không thể hạ quyết tâm được, động tác cũng trở nên dịu dàng vô hạn. Duy nhất chỉ có lần này, hắn không thoải mái, cả thân thể lẫn trái tim đều không thoải mái.
Hắn như phát điên, không hề lưu tình lăn qua lăn lại Dư Khác Bạch, mà Dư Khác Bạch bị hắn làm như vậy, ngoài đau ra thì chẳng còn cảm giác gì, thậm chí càng về sau tính khí vốn đang cương cứng cũng dần mềm xuống. Trịnh Tuân dùng hết sức, Dư Khác Bạch không cách nào chống đỡ nổi. Cứ như vậy một hồi lâu, y thậm chí còn nghĩ có lẽ mình đã chết rồi. Y nằm úp sấp, nằm nghiêng, quỳ, đủ loại tư thế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889689/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.