"Diệp Thiên, biết điều thì đừng có ép tôi. Cậu không bao giờ tưởng tượng được sự lớn mạnh của nhà họ Lâm đâu." Mặt Lâm Viễn Hà tối sầm lại, ông ta cắn răng rít gào: "Nếu cậu dám động vào tôi, chỉ cần cậu còn ở Long Quốc thì đừng hòng có chỗ yên thân." Lời của ông ta tỏ rõ sự đe doạ.
Nhưng lại làm kẻ đứng phía sau Diệp Thiên, Lang Mộc, không nhịn được mà cười ra tiếng. Không thể phủ nhận được sự lớn mạnh của nhà họ Lâm, nhưng nếu so sánh với vị này đây thì làm gì có cửa. Nếu cậu Thiên thực sự muốn đối phó nhà họ Lâm, chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lâm sẽ tan tành trong phút chốc. Tên Lâm Viễn Hà này chọc ai không chọc, lại đi chọc Diệp Thiên mới vừa cơ chứ.
"Năm." Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường, anh không nhìn ông ta, chỉ nói đúng một số đếm với vẻ lạnh nhạt.
"Diệp Thiên, cậu..."
"Bốn." "Ba." Ai cũng lo sợ, hồi hộp khi nghe Diệp Thiên đếm ngược. Diệp Thiên là một kẻ điên, cái gì cũng dám làm.
"Diệp Thiên, đừng trách tôi đây không nhắc nhở cậu, dù cậu có biết sự thực năm ấy cũng không trả thù được đâu. Ở Thủ đô còn đầy những gia tộc khác muốn cho cậu chết, chứ không chỉ có mình nhà họ Lâm chúng tôi." Vẻ mặt của Lâm Viễn Hà âm u, ác độc, một nỗi sợ hãi đổ ập xuống tâm trí của ông ta.
"Hai." Diệp Thiên vẫn chẳng mảy may để ý, nhưng giọng điệu và đôi con người ngày một lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995356/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.