“Đương nhiên, tôi trước nay không bao giờ nói dối.”
Diệp Thiên lắc đầu không hề để lộ cảm xúc, ai nhìn cũng có thể biết được Diệp Thiên đang nghĩ gì.
“Tô Hồ, nếu tôi là cô thì tôi sớm đã bỏ đi rồi.” Diệp Thiên quay đầu nhìn Tô Hồ còn đang chết lặng tại chỗ, trong lời nói có ý trêu đùa.
“Sao tôi lại phải đi?” Tô Hồ cười ha ha.
“Cô thích tôi như vậy sao có thể giết tôi được? Tôi nói đúng không?”
Không thể phủ nhận một điều rằng Tô Hồ rất xinh đẹp, lại cố tình ra vẻ nũng nịu, bất cứ người đàn ông nào cũng đều khó mà tự chủ được. Chỉ đáng tiếc, người cô ta gặp là Diệp Thiên.
“Tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, đi đi.”
Tô Hồ nhìn Diệp Thiên đầy oán trách, sự phong tình trong giây phút đó của cô ta ngay đến cả Tần Vũ và Triệu Ánh Thu cũng phải thất thần.
“Diệp Thiên, anh không lưu luyến tí nào sao? Tôi lại muốn nhìn anh thêm chút nữa.”
Nghe vậy, Diệp Thiên chỉ hắng giọng: “Tôi bảo cô đi thì cô đi.” Giọng nói Diệp Thiên lãnh đạm nhưng lại mang theo một áp lực vô cùng lớn khiến Tô Hồ có một cảm giác khó thở.
“Hừ, anh tợn như thế để làm gì? Người ta đi là được chứ gì?”
Nói xong, Tô Hồ đưa mắt nhìn Diệp Thiên đầy phong tình rồi quay người đi.
“Không phải rời khỏi đây mà là rời khỏi Vũ Thành. Tôi chỉ cho cô thời gian nội trong một ngày.” Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995355/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.