"Lang Mộc, mười năm rồi không gặp, tôi không ngờ anh lại trở thành sói hoang của Đông Nam." Diệp Thiên cười ẩn ý nhìn người đàn ông mới vừa bước vào, nụ cười ấy tràn đầy sự hứng thú: "Tôi không nhìn ra anh còn uy phong đến thế đấy."
Tất cả mọi người có mặt ở đây nghe được câu này cũng phải thay đổi sắc mặt. Nói vậy nghĩ là Diệp Thiên quen biết Lang Mộc? Còn quen biết tận mười năm? Mười năm trước, Diệp Thiên cũng chỉ là một cậu trai mười bảy, vậy mà đã quen được người tai to mặt lớn như Lang Mộc? Nhất là Lâm Viễn Hà sắc mặt của ông ta đen đặc lại. Ông ta còn đang định tìm Lang Mộc để đối phó Diệp Thiên, nhưng lại không ngờ kết cục sau cùng là như thế này. Có khác gì vác đá nện chân mình không kia chứ?
"Lang Mộc, cậu nói vậy là có ý gì?" Lang Mộc chẳng buồn để ý đến câu hỏi của ông ta, anh kính cẩn nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt có nét sợ hãi: "Cậu Diệp nói đùa, sao tôi dám uy phong trước mặt cậu?" Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhỏ, trông vô cùng thấp hèn, Lang Mộc cười khổ sở. Mười năm, anh ta cũng đừng có suy nghĩ lợi dụng Diệp Thiên, muốn Diệp Thiên làm đàn em cho mình. Ai mà ngờ lúc đó, khi anh ta vẫn còn trẻ khoẻ, dồi dào sức khoẻ nhưng vẫn bị một cậu nhóc mới 17 tuổi đánh thua. Từ đó anh ta đến Đông Nam xa ngàn dặm, không dám gặp Diệp Thiên. Lúc Lâm Viễn Hà tìm đến mình, anh ta vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995358/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.