Vãn Hà ngồi thừ bên bệ cửa sổ. Bầu trời trong xanh ngoài kia, lũ chim sẻ đang ríu rít nhảy nhót trên những mái hiên ngoài kia không đủ sức lôi kéo sự chú ý của Vãn Hà.
Hà đã rời khỏi nhà ba hôm!
Ngay ngày hôm đó, về nhà, Hà viết liền một lá thư ly hôn và một lá đơn nghỉ việc.
Người ta nói không nên làm gì trong cơn giận. Làm thế chẳng khác nào lái tàu ra khơi giữa cơn bão tố. Hãy để mọi chuyện lắng xuống rồi mới quyết định chưa muộn.
Nhưng Hà đâu có giận. Hà không biết chính xác cảm xúc mình là gì. Nhưng cô biết mình không giận, không hề giận.
Nước mắt ươn ướt mắt. Vãn Hà siết chặt cái điện thoại di động trong tay. Anh không hề liên lạc với cô trong chừng ấy thời gian.
«Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy. Cần thêm nắng để em nhìn vào bóng tối. Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành. Cần thêm những lần hẹn nhau cuối cùng.
Cần tay níu để thấy anh còn gần. Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng. Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ. Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
Đã cần thế, thương thật rồi, vẫn như anh còn xa rất xa. Vì đã gửi hết những ước mơ dịu ngọt, em thêm cần anh đến muôn lần.
Thế tình nhé, xin về gần. Nối thêm yêu thương vào với nhau. Dù có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng. Nơi em gửi anh chiếc hôn đầu”
(Dạ khúc – Quốc Bảo)
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham/2626420/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.