Vãn Hà ngồi một mình ở quán cà phê Thùy Linh trên Lái Thiêu. Cô chọn vị trí cạnh mép sông. Mặc kệ ly nước ép trái cây còn y nguyên đã loãng hết đá, mắt Vãn Hà đăm đắm nhìn xuống mặt nước.
Quán cà phê này còn khá đơn sơ, quê kiểng. Giữa bờ và mép sông không có hành lang bảo vệ.
Hà không hiểu lý do gì cô phải có mặt trên đời, phải đau đớn mà tồn tại từng ngày?
Người ta hay nói với nhau: Sống trên đời này chỉ cần một việc gì đó để làm, một người nào đó để yêu, một cái gì đó để hy vọng là đủ để có cuộc sống viên mãn. Xem ra thì... Vãn Hà làm một động tác xòe rộng bàn tay rồi nắm chặt lại. Trống không!
Người ta cũng hay nói: Tình cảm cha mẹ, tình cảm anh chị em, tình cảm vợ chồng là những thứ tình cảm thiêng liêng nhất, tốt đẹp nhất mà thượng đế ban cho loài người. Liên tưởng đến hoàn cảnh của mình, Vãn Hà cười mơ hồ.
« Những giọt mưa rơi trên đá, còn những vận rủi rơi trên đầu ». Cô sinh ra để chịu những xui rủi? Cô không đáng được trân trọng, yêu thương?
Từng người cô yêu thương, tôn kính đều quay lưng lại với cô. Đứa con, điều tốt đẹp duy nhất cô có được, cô cũng không thể giữ nó.
Cô biết dựa vào cái gì, tin vào cái gì để chờ, để đợi, để mong, để hy vọng, để sống?
Mắt Vãn Hà rừng rực những tia sáng kỳ lạ. Cô từ từ nhổm người người dậy. Mắt vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham/2626419/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.