Vãn Hà bậm môi quệt cá thác lác. Quệt được một lúc cô bỏ gia vị, ít rau ngò, ít thịt nạc xây rồi quệt tiếp. Dù là món ăn đơn giản hay cầu kỳ cô cũng muốn làm thật ngon cho mấy đứa cháu của Hữu Đông ăn.
Vãn Hà thoáng đâm chiêu, ngừng tay một chút. Bọn trẻ không chấp nhận cô bước vào thế giới của chúng. Nhưng chúng cũng không hề có thái độ, hành động chống đối lại cô. Chúng vẫn chung sống rất “hòa bình” với cô. Vãn Hà nén tiếng thở dài. Hòa bình hay chiến tranh lạnh cô cũng không biết nữa.
Cứ như hai đường thẳng song song, thấy nhau, biết nhau đó nhưng không thể quen nhau, hiểu nhau.
Vãn Hà cố bươn mình chạy về điểm vô cực càng sớm càng tốt.
Cái chày trên tay Hà lỡ dịp. Tình cảm con người có thể thay đổi được không? Cô hoang mang lắm. Trên đời không có gì là bất biến phải không?
“Gửi tình cây vào đất, được hoa trái nay cành.
Gửi lên trời cao rộng, sẽ được ngọn gió xanh
Em trao cả cho anh, một tình yêu nồng cháy
Như một cánh buồm xinh, hiến mình ra biển rộng
Em đã gửi cho anh, cả con tim dào dạt
Anh lại trả cho em nổi buồn đau tan nát
Em muốn ôm cả đất, em muốm ôm cả trời, mà sao anh ơi, mà sao anh ơi, em không ôm nổi trái tim của một con người”
(Khát vọng – Thuận Yến)
Máy móc, Hà dùng mu bàn tay quẹt lia lịa hai mắt. Cô chẳng quan tâm thật sự nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham/2626417/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.