Đôi tay nhỏ của cô gái, vô thức bấu lấy drap trải giường bệnh, sắc mặt lẫn ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, khi bị động chạm tới nỗi đau mất đi ba mẹ.
Nhưng rồi, vì đại cuộc, vì nghiệp lớn chưa thành nên Kiều Tĩnh Thi đã dằn xuống, cô nới lỏng bàn tay, sau đó hướng mắt nhìn về phía Vũ Tư Thần, khẽ cười nhạt, nhàn nhã cất lời:
"Còn người sinh ra từ vạch đích như anh, được ba mẹ bao bọc từ nhỏ thì làm gì biết cái cảm giác tự mình đối đầu với dòng đời nghiệt ngã này nó thú vị tới mức nào. Tôi đáng thương, nhưng tôi không bám váy bất cứ ai. Tôi bất hạnh, nhưng không có nghĩa là loại người dễ dàng để người khác sỉ nhục."
"Vũ Tư Thần, tôi thấy anh vừa vi phạm hợp đồng rồi đấy! Nhìn lại bản thân xem, đã tôn trọng đối tác của mình chưa?"
Mỗi một câu nói của Kiều Tĩnh Thi đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang tới cảm giác áp bức đối phương, buộc Vũ Tư Thần phải áy náy trước những gì mình vừa nói.
Tuy không có ác ý, nhưng anh biết bản thân đã đi quá đà, làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, nên cũng không dám giở thói ngông cuồng.
"Ờ thì...Tôi lỡ lời, coi như tôi chưa nói gì đi."
Kiều Tĩnh Thi lại nhếch môi cười, cô cũng chẳng muốn đôi co với anh ta nên chỉ lặng lẽ nằm xuống giường.
Thứ cảm giác cô muốn người đàn ông ấy nếm trải, chính là thứ mà trước nay chưa từng có. Trong trò chơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham-yeu-em/2711886/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.