Tả Sơn: “Cô bé, cô quen cậu ta?”
Phong Thiên Nhai sải bước lướt đến trước mặt Hữu Sơn, “Thật ư?! Cụ cứu được một người đàn ông cao to cụt một tay? Đâu rồi?”
Hữu Sơn vê chòm râu ngắn dưới cằm, miệng mồm khép chặt, mặt mày ghét bỏ.
Phong Thiên Nhai sốt ruột chết được, níu tay áo lão mà lắc. “Chàng đâu? Tìm chàng lâu lắm rồi.”
Hữu Sơn đã nổi điên ngay khi Phong Thiên Nhai kéo tay áo mình, lão cứ như đụng phải thứ gì ghê gớm lắm, “bốp” một tiếng giằng khỏi tay Phong Thiên Nhai.
“Nam nữ thụ thụ bất thân! Còn ra thể thống gì!”
Phong Thiên Nhai ngộ ra mình quả thực không thể nói chuyện cùng lão ta, bèn ngoái đầu nhìn Tả Sơn. Tả Sơn đương nhiên hiểu ý nàng, lão bước đến, vỗ vỗ vai Phong Thiên Nhai.
“Đừng sốt ruột, cô bé.”
Phong Thiên Nhai: “Tìm chàng mãi.”
Tả Sơn ngầm hiểu, “Thế thì tốt rồi, chuyến này đến đây không uổng công, già dắt cô đi thăm cậu ta.”
“Vậy chúng ta đi mau!”
Hữu Sơn cáu: “Lão Tả chớ có làm càn!”
Tả Sơn: “Đi thôi đi thôi, ở đằng đó, đi tý là đến.”
Phong Thiên Nhai: “Chỉ ta xem xem.”
Tả Sơn đưa tay chỉ ra sườn núi đối diện. Phong Thiên Nhai nhìn chăm chú, trông thấy giữa vạt rừng rậm là một mảnh đất trống nho nhỏ.
“Đi trước đây.”
Phong Thiên Nhai không chờ kịp, nàng vứt lại một câu, đề khí lấy sức, chân nổi gió, chớp mắt đã lao về phía bên đấy.
“Úi chộ ôi, một cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210196/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.