“Đừng…” Hữu Sơn Nhân vừa xán đến, Tả Sơn Nhân đã đứng trước mặt Phong Thiên Nhai, vê râu híp mắt cười: “Từ giờ, lão đây sẽ dạy cô vài thứ.”
Ánh mắt Phong Thiên Nhai vẫn bắn thẳng về phía căn nhà nhỏ nọ, lơ đãng hỏi: “Cụ định dạy ta cái gì?”
Tả Sơn Nhân đổi vị trí, vừa khéo chắn ngay trước mặt Phong Thiên Nhai. “Đừng nhìn đừng nhìn nữa, một căn nhà rách nát thì có gì hay mà nhìn.”
Phong Thiên Nhai bị lão chắn tầm nhìn, bĩu môi rồi đứng thẳng người dậy, đánh giá Tả Sơn Nhân khắp lượt, lại hỏi: “Cụ muốn dạy gì?”
Tả Sơn Nhân hớn ha hớn hở —– Tuy đã lớn tuổi nhưng lão chẳng có vẻ gì là già, dù tóc và râu đều bạc phơ một màu, mặt mày cũng đầy nếp nhăn, nhưng cả người lại vô cùng phấn chấn. Đôi mắt là tâm hồn con người, Phong Thiên Nhai thấy ánh mắt của Tả Hữu Sơn Nhân lấp lánh sáng trong, lộ vẻ sõi đời trầm lắng.
Phong Thiên Nhai thích Tả Sơn Nhân, ông giống sư phụ nàng.
“Cụ này, ta học cực nhanh, cụ định dạy ta cái gì?”
“Ôi chao, đừng mạnh miệng như thế.” Tả Sơn Nhân nhếch mép, “Đi nào, chúng ta về đã, hôm nay lão Hữu kia sẽ không để cô vào nhà nữa đâu.”
Phong Thiên Nhai rất không vui, nhỏ giọng: “Ta có thể lén chuồn vào, không để lão ấy biết.”
“Ồ?” Tả Sơn Nhân nghe nàng bảo có thể lén chuồn vào, mắt đảo một vòng, kề sát Phong Thiên Nhai, thì thầm, “Công phu chân của cô lợi hại tới mức lẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210198/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.