Liên tiếp ba ngày, Phong Thiên Nhai cứ xuôi dòng mà đi.
Chẳng hiểu vì sao, nàng luôn có cảm giác —– Yến Cô Minh đang ở gần đây. Như mỗi bận chia tay nhau dạo trước, lãng nhân luôn đợi nàng ở nơi họ tách tách nhau ra.
Nhưng nàng tìm không thấy…
Chưa tìm ra, nàng sẽ không rời đi. Phong Thiên Nhai khó chịu trong lòng, nàng phải tìm ra nam nhân này cho bằng được.
Ba ngày trôi qua, ngoại trừ một ít nước thì Phong Thiên Nhai chẳng ăn uống gì, sức chống chọi đã đến giới hạn. Nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, nắng chiều ấm áp rực rỡ, chói chang khiến nàng hơi chóng mặt.
Phong Thiên Nhai ngồi bên bờ, nhặt sỏi ném xuống sông. Viên sỏi vạch một đường trên không, sau đó rơi xuống lòng sông đánh tõm, bọt nước bắn tung tóe.
“Sống phải thấy người, chết thì thấy xác, gãy gọn dùm cái…” Phong Thiên Nhai ném sỏi, khẽ khàng buông lời.
Ba ngày ròng rã, nàng chẳng ăn gì, cũng không chợp mắt đàng hoàng, giờ trông vô cùng tiều tụy. Sắc mặt nàng không tốt, tinh thần càng không ổn, khuôn mặt nhỏ xinh trễ xuống, kham khổ biết bao.
Ném mãi ném hoài, Phong Thiên Nhai buồn bã dần. Trước đó, nàng chỉ cố sức tìm Yến Cô Minh, quá nửa tinh lực dồn vào công cuộc tìm người. Giờ đây ngồi bên bờ sông, lòng lắng lại, nàng mới thật sự cảm nhận được rằng nam nhân cao lớn quật cường ấy không ở bên mình nữa.
Thực ra, dù Yến Cô Minh có ở bên cạnh, họ cũng không trò chuyện gì mấy. Phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210195/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.