“Bé con, chưa từng giết người nhỉ.”
Yến Cô Minh hỏi câu này khiến Phong Thiên Nhai ngẩn ra.
“Sao cơ?”
Yến Cô Minh nhìn nàng, Phong Thiên Nhai đưa đôi mắt tròn xoe ra nhìn trả.
“Tuy võ công cao siêu, thân thủ lưu loát, nhưng hẳn là trước giờ chưa từng giết người.” Yến Cô Minh nói chắc nịch, Phong Thiên Nhai nhất thời không bác lại được.
“Nói đúng không?”
Phong Thiên Nhai dời mắt đi, nhìn mũi chân mình.
“Ừ đấy.”
Yến Cô Minh: “Biết rồi.”
Dứt lời, hắn nghiêng người xuống giường. Phong Thiên Nhai thấy hắn đứng dậy, giữ hắn lại theo bản năng. “Làm gì đó?”
Yến Cô Minh ngoái đầu lại, ánh mắt nhìn xuống nàng rất bình thản.
“Giết.”
Phong Thiên Nhai thoắt cái đã tỉnh ra, nàng cũng đứng dậy, tay thế mà vẫn níu chặt tay Yến Cô Minh, “Định sang giết Phàn Lung Lệ Gia?”
Yến Cô Minh gật đầu ra vẻ đương nhiên, đến đáp cũng lười.
Phong Thiên Nhai vung vẩy tay bên người, mím môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yến Cô Minh thấp giọng: “Ả chết rồi thì em chẳng nợ ai nữa. Em chưa từng giết ai, cũng không muốn giết, vậy để ta làm.”
Phong Thiên Nhai: “Anh cũng cho rằng nàng ta là mối uy hiếp lớn của trung nguyên?”
Yến Cô Minh cười giễu một tiếng, “Buồn cười.”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, “Sao?”
Yến Cô Minh xoay lại nhìn nàng, “Trung nguyên với phiên cương có ra làm sao thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Phong Thiên Nhai: “Phàn Lung Lệ Gia là tế ti phiên cương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210178/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.