Phàn Lung Lệ Gia nhàn nhã hỏi: “Từng đến phiên cương chưa?”
Phong Thiên Nhai: “Chưa.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Phiên cương hoang vắng, tuy giáp trung nguyên nhưng còn xa mới màu mỡ dồi dào được như nó, chưa đến đấy, sẽ mãi không biết được nơi ấy là như thế nào.”
“Nhưng bây giờ vẫn ổn…” Phàn Lung Lệ Gia nói, “Từ khi nhánh tộc Đông Nhĩ thống nhất phiên cương, noi theo trung nguyên thi hành chế độ cha truyền con nối, phiên cương đã ổn định hơn dạo trước rất nhiều. Nhưng mãi vẫn không đủ…”
“Năm ta ra đời, vùng bắc phiên cương chịu nạn rét, chưa kể lương thực gia súc, hằng hà sa số người cũng vì cóng mà chết. Cha mẹ chưa từng gặp mặt của ta, cũng qua đời vào độ thiên tai ấy.” Phàn Lung Lệ Gia tỉ mẩn nhớ lại, “Nếu không gặp được Thiền Nhạc, có lẽ ta cũng đã chết rồi. Khi đó huynh ấy tám tuổi, là môn sinh nhỏ của Võ tộc, huynh ấy thấy ta đáng thương, bèn mang về cùng.”
“Nên biết, ở phiên cương, thứ khan hiếm nhất chính là lòng thương hại và sự đồng cảm. Mỗi người đều phải đấu tranh vì miếng ăn của mình, vì đường sống ngày mai. Chúng trưởng lão của Võ tộc tất nhiên chẳng muốn nhận một đứa bé gào khóc đòi ăn, bèn đuổi cả huynh ấy và ta.”
Nói đến đây, Phàn Lung Lệ Gia quay đầu nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt nhàn nhạt long lanh. “Kể ra thì, có thể nhớ rõ những chuyện thế này, lạ nhỉ?”
Phong Thiên Nhai: “Ừ.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Ta cũng không biết, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210180/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.