Yến Cô Minh nghe nàng bảo thế, dần dời mắt đi.
Chân trời tờ mờ sáng, ráng hồng nhàn nhạt.
Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, phù một tiếng thổi tắt đèn.
Làn khói mỏng vấn vít bay lên.
Phong Thiên Nhai: “Ừm… Lúc đuổi kịp Trí thủ, ả đã dùng thuốc rồi?”
Yến Cô Minh: “Bà già kia liều cả mạng mình đút nửa bát cho ả.”
Phong Thiên Nhai gật gù, “Chẳng trách.”
Cà hai ngoái đầu lại, thiếu nữ trên giường mở mắt, nhìn họ bằng ánh mắt bình thản .
Yến Cô Minh đứng dậy, “Đi thôi.”
Phong Thiên Nhai ngước đầu nhìn hắn, “Đi đâu đấy.”
Yến Cô Minh: “Mua đồ ăn sáng.”
“Ừ.”
Yến Cô Minh rời phòng, Phong Thiên Nhai nhìn cánh cửa đang đóng ấy hồi lâu mới xoay người lại, đến bên giường.
Nàng khoanh tay, nhìn người nằm trên đó.
Đây là một tiểu cô nương nhỏ nhắn yếu đuối, cũng là đầu não phiên cương danh chấn thiên hạ.
Phàn Lung Lệ Gia vẫn còn rất yếu, bọng mắt thâm đen. Nhưng ánh mắt thị lại trong suốt, lúc nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Nhai, còn vương nét cười dịu dàng.
“Uầy.” Phong Thiên Nhai hơi bất ngờ. “Bình tĩnh ghê ha.”
Phàn Lung Lệ Gia không đáp, khóe miệng khô nẻ ẩn hiện nụ cười khiêm nhường.
Phong Thiên Nhai: “Không hỏi đây là đâu, ta là ai?”
Phàn Lung Lệ Gia lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “Sao không hỏi?”
“Không quan trọng.”
Phàn Lung Lệ Gia lên tiếng, hơi thở thị mong manh, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210174/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.