Yến Cô Minh thực sự ngủ rồi ư?
Tất nhiên là không.
Đũa mới bay được nửa đường, Yến Cô Minh đã cong cánh tay, mắt vẫn nhắm, chỉ nghe một tiếng vù, đũa đã gãy.
Phong Thiên Nhai: “Ấy, xuất kiếm rất nhanh.”
Dứt lời, nàng lại rút một chiếc đũa trong ống ra xoay.
Lần này Phong Thiên Nhai vận sức, chiếc đũa mảnh thế mà phát ra tiếng gió.
Yến Cô Minh nhắm mắt ngồi đấy, không mảy may biến sắc.
Xoẹt —–
Đũa bay, đũa gãy.
Cũng chỉ trong chớp mắt.
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai vui cực, “Yến khờ, anh xuất kiếm nhanh thật.”
Lời khen thật lòng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Yến Cô Minh như đã quen hoàn toàn với tụ kiếm.
“Yến khờ, trước đây anh từng dùng kiếm bằng tay trái à.”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai như đã nghe câu trả lời, nàng gật gù.
“Vậy mà được đến mức này, không tệ.”
Yến Cô Minh mở mắt, hắn thấy hơi buồn cười.
Dường như cô bé này xem hắn là người cần được chăm sóc. Thực ra, đừng bảo làcụt một, dù có cụt cả hai tay thì đã làm sao, Yến Cô Minh đã kinh qua vô vàn tình huống nguy hiểm, hắn vẫn sống tiếp đấy thôi.
Nhưng hắn sẽ không nói với nàng, hắn thích Phong Thiên Nhai vì mình mà lo lắng thế này thế nọ.
Rượu được mang lên, Phong Thiên Nhai rót một chén cho Yến Cô Minh.
“Yến khờ, hôm nay là tiết Khánh Bình, anh biết không?”
Yến Cô Minh: “Biết.”
Phong Thiên Nhai: “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210155/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.