Diệp Hoài Sơn nghiêm mặt, nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm, như muốn xuyên thấu mọi ngăn trở để chạm được vào đáp án.
Thời khắc này đây, y không còn là một chàng trai căng thẳng vì muốn làm đẹplòng người thương, mà là tướng quân trấn biên của mảnh đất trung nguyênnày.
Trong lúc Phong Thiên Nhai nói chuyện, y đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống.
Có phải nàng bị người khác lợi dụng không, cả hành trình này đã một ngườiphiên cương nào từng tiếp cận nàng chưa. Hoặc, ngay từ lúc bắt đầu, việc nàng cứu mình cũng đã nằm trong kế hoạch cả.
Diệp Hoài Sơn suy nghĩ lung lắm, ý nghĩ nhiều đến nỗi sắp không nhớ nổi nữa rồi.
Phong Thiên Nhai: “Tại sao ta biết không quan trọng, quan trọng là, Khanh Sĩ Việt cũng hay tin rồi.”
Diệp Hoài Sơn siết chặt đũa gỗ.
Y hơi sợ, không, y rất sợ.
Diệp Hoài Sơn vẫn còn trẻ nhưng đã vào sinh ra tử quá nhiều lần trên chiếntrường, cũng đã đối mặt với vô vàn loại địch. Nhưng chỉ mỗi lần này, lần đầu tiên trong đời mình, y sợ hãi đến vậy.
Y đang đợi câu nói tiếp theo của Phong Thiên Nhai.
“Ta đã nói hắn biết.”
Nháy mắt, thiết khí vung lên, lóe sáng, một thanh trường kiếm lạnh lẽo như sương đã ngừng ngay trước cổ Phong Thiên Nhai!
Phong Thiên Nhai vẫn ngồi im như thế.
Nàng lia mắt về phía lưỡi kiếm, lại nhìn Diệp Hoài Sơn.
“Đang run.”
Diệp Hoài Sơn quả thực đang run rẩy, y không hiểu, một khắc trước họ vẫncùng nhau trẩy hội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210156/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.