“Không.”
Phong Thiên Nhai nghe thế, hếch mặt ngoảnh đầu sang hướng khác.
“Xí, mà trễ thì đã làm sao.”
Yến Cô Minh gật gù, “Ừm thì chả làm sao cả.”
Lúc họ nói chuyện, Diệp Hoài Sơn cũng đã về đến. Y nhìn hai con ngựa buộc bên cây, mặt mày sửng sốt.
“Yến huynh, sao huynh mua được ngựa thế?”
Phong Thiên Nhai cũng hùa theo hỏi: “Đúng đấy, anh kiếm đâu ra vậy.”
Yến Cô Minh: “Sòng bạc.”
“Hả!?” Phong Thiên Nhai trợn to mắt, “Mới nãy anh đến sòng bạc?”
Yến Cô Minh gật đầu, “Ừm.”
Với Diệp Hoài Sơn và Phong Thiên Nhai, sòng bạc là một nơi mới lạ. PhongThiên Nhai thì khỏi phải nói, đến cả trấn Thái Lai mà cũng chưa dạo được mấy lần, huống chi là sòng bạc. Còn Diệp Hoài Sơn từ nhỏ đã phải tuântheo gia quy nghiêm khắc, đương nhiên không được đặt nửa bàn chân vàonhững nơi phong trần như sòng bạc lầu xanh.
“Yến huynh, chỉ một lúc thôi mà huynh đã thắng được hai con ngựa?”
“Ừ.”
Phong Thiên Nhai xúc động: “Yến khờ, anh may mắn thật.”
“… Ờ.”
Yến Cô Minh vẫn lạnh tanh như cũ, hắn nhìn chằm chằm xuống đất đá dướichân. Thực ra, hắn không nói cho hai người kia biết, rằng mình phải giởmánh khóe ở sòng bạc mới thắng được số tiền đủ để mua hai con ngựa.
Yến Cô Minh rong ruổi đã nửa đời, hắn thành thạo mấy chiêu trò này hơn bất cứ ai.
Phong Thiên Nhai đi vài vòng quanh hai con ngựa, hồ hởi vuốt bờm nó, con ngựa cao to phì nhẹ mấy tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210145/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.