Diệp Hoài Sơn mấp máy môi, chẳng biết nên góp ý thế nào.
Phong Thiên Nhai: “Đi thôi.”
Nàng tiến bước, Yến Cô Minh nối gót theo sau. Diệp Hoài Sơn nhìn hai người đằng trước, cân nhắc một lúc, nói: “Yến huynh, Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại, “Sao vậy.”
Diệp Hoài Sơn hỏi: “Chờ ta một chút, được không.”
Phong Thiên Nhai: “Anh tính làm gì?”
“Ta…” Diệp Hoài Sơn ngập ngừng, “Ta về ngay.”
Phong Thiên Nhai: “Anh muốn đi đâu, chúng ta cùng đi.”
Diệp Hoài Sơn lắc đầu, “Phong cô nương và Yến huynh cứ ở đây đợi ta là được, ta về nhanh thôi.”
Phong Thiên Nhai nhìn y, ra chiều cân nhắc, cuối cùng gật đầu.
“Được rồi, anh cẩn thận nhé.”
Diệp Hoài Sơn đi rồi, Phong Thiên Nhai kéo Yến Cô Minh đứng đợi bên hè một cái viện cao, họ tựa tường ngắm con phố ồn ã.
Lãng nhân vẫn im lặng mãi, Phong Thiên Nhai đợi đến chán, bèn đưa khuỷu tay huých huých Yến Cô Minh.
“Yến khờ, anh đoán xem y đi đâu.”
Yến Cô Minh: “Không biết.”
Phong Thiên Nhai: “Bởi vậy mới bảo anh đoán chứ.”
“…” Yến Cô Minh lia ánh mắt bình thản sang một sạp bán kẹo đường, “Không biết.”
“Hứ.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Chán òm.”
Yến Cô Minh xoay đầu nhìn nàng.
“Em muốn biết y đang làm gì?”
Phong Thiên Nhai: “Anh thì không à?”
Yến Cô Minh khựng lại một lúc, dời mắt đi.
Phong Thiên Nhai nhạy bén nhận ra sự lạ, nàng sán lại gần Yến Cô Minh, thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210142/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.