Phong Thiên Nhai vác Diệp Hoài Sơn ra khỏi Thạch Dương cốc, đến được đỉnh núi bên cạnh, trời đã tảng sáng.
Nàng đặt Diệp Hoài Sơn xuống đất.
Diệp Hoài Sơn rã rời cả người, gắng sức chống tay đứng dậy.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn.
“Nói chuyện cứ như ông cụ non, thì ra vẫn còn trẻ.”
“…” Diệp Hoài Sơn cung kính ôm quyền cúi mình, “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.”
Phong Thiên Nhai: “Đã thành thế này mà còn đứng lên được, không tệ.”
Diệp Hoài Sơn: “Diệp mỗ hổ thẹn.”
Phong Thiên Nhai đứng ngay trên đỉnh núi, bấy giờ, một vầng mặt trời đỏ ối nhô lên từ chân trời đông, ánh sáng chiếu rọi muôn nơi chỉ trong khoảnh khắc.
Nàng nhìn xung quanh.
Diệp Hoài Sơn: “Cô nương đang tìm gì.”
Phong Thiên Nhai khẽ nói: “Tìm một con chim yến.”
Diệp Hoài Sơn nghi hoặc, “Yến?”
Phong Thiên Nhai thở dài, “Ta nhỡ nặng lời, con yến khờ khạo này chả biết lại bay đi đâu hờn dỗi nữa. Thôi kệ, trước tiên cứ thu xếp cho anh đã.”
Diệp Hoài Sơn tháo một tấm lệnh bài bằng trúc giắt bên eo ra, “Diệp mỗ chẳng biết lấy gì trả ơn cứu mạng của cô nương, lệnh bài này là tín vật của phủ đại tướng quân, sau này nếu có chuyện cần, cô nương có thể cầm vật này đến phủ tướng quân tìm ta, Diệp Hoài Sơn nhất định sẽ đem mạng ra giúp.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn.
“Ối chà, ý của anh là chuẩn bị rời đi một mình đấy hả?”
Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210131/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.