Giọng khàn ngầm chứa quyết tâm không nhượng bộ.
“Ấy chà.” Phong Thiên Nhai nghe lời ấy, nhướng mày, “Thú vị rồi đây…”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai chăm chú nhìn cảnh phía dưới, Yến Cô Minh thì nhìn nàng. Tất cả mọi người, tất cả mọi lời dưới kia, hắn đều chẳng màng đến.
Lại có một nam tử cất lời.
“Diệp tướng quân, ngài làm sao biết cỏ hàn sương mọc ở đây.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, lại là cái tên âm trầm vô tận kia.
Diệp tướng quân: “Quận Nam vốn là lãnh thổ trung nguyên, mỗi cành cây ngọn cỏ đều thuộc quyền sở hữu của bổn triều, biết thì có gì lạ.”
“Ha ha.” Khanh Sĩ Việt chậm rãi cất lời: “Diệp tướng quân đáp lấy lệ như thế, trái lại khiến Khanh mỗ nghi ngờ.”
“…”
Khanh Sĩ Việt nói, ngữ điệu không nhanh không chậm.
“Diệp Hoài Sơn, ngài thân là trấn biên tướng quân của triều đình, chức vị quan trọng, trách nhiệm to lớn. Nhưng hôm nay lại mạo hiểm dấn thân vào con đường cửu tử nhất sinh chỉ để cướp một ngọn cỏ, có đáng không.”
Diệp Hoài Sơn bình thản đáp, chẳng mảy may dao động.
“Vậy, Độc thủ tọa phiên cương vứt lại vị Đại tế ti đang trọng thương, đích thân xông vào trận địch chỉ với mười mấy hộ vệ. Vì một ngọn cỏ, đáng không.”
“Ha ha, Diệp tướng quân thực quyết chí không nhường rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Đại tế ti là quân sư phiên cương, kế hoạch đánh chiếm trung nguyên đều do một tay ả xúc tiến, sống chết của ả quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210128/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.