“Đại gia, ngài vội như thế…”
Hương Liên nhẹ nhàng nhấc tay, định cởi đai lưng Yến Cô Minh. Đang hành động, tay ả chạm phải mặt trong cánh tay hắn, lạnh lẽo cứng chắc.
“Đại gia, tháo vũ khí ra trước nhé, nô gia sợ.”
Yến Cô Minh thản nhiên nhìn ả.
“Cởi y phục.”
Hương Liên nhìn hắn.
Ả lăn lộn giữa chốn phong trần này bảy tám năm, đã gặp vô số loại nam nhân. Ả biết nam nhân trước mặt là người giang hồ, vì cả người hắn toát lên hương vị giang hồ, dày dặn hơn bất cứ người giang hồ nào mà ả từng gặp.
Tuy chỉ còn một tay nhưng cơ thể rắn chắc, hơi thở tang thương và cả gương mặt lạnh lùng của hắn có sức hấp dẫn trí mạng đối với những nữ nhân chốn gió trăng như Hương Liên.
Hương Liên cởi từng lớp từng lớp áo, Yến Cô Minh nhìn ả, không bộc lộ một chút cảm xúc nào. Hương Liên vốn là người bán thân kiếm tiền, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng ấy, ả lại thẹn thùng đôi chút.
Ả cởi hết y sam, cơ thể nhỏ xinh lộ ra trước mặt Yến Cô Minh, chẳng sót thứ gì. Hương Liên đưa tay định cởi đai lưng của Yến Cô Minh.
Nhưng chưa kịp hành động thì Yến Cô Minh đã cúi người xuống.
“Ưm…”
Ả run người, cánh tay Yến Cô Minh đã vòng quanh eo ả, miệng vùi xuống bộ ngực non mềm.
“Á…” Ngực âm ẩm, Hương Liên cuồng chân, quắp lấy Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh nhắm mắt lại, không nhìn mặt ả.
Hắn kéo nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210132/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.