"Nào, cứ đi vào đã". Tiêu Cảnh Duệ bế đứa bé đó nhảy xuống xe ngựa, phân phó đám hạ nhân đứng đón: "Đi mời một đại phu đến".Mai Trường Tô cũng đi xuống theo, trên tay bê một chồng sách nặng, trong lòng vẫn thắc mắc không biết làm sao đứa bé gầy gò này lại có thể bê nổi."Để ta đỡ cho". Tiêu Cảnh Duệ vừa đi tới thì một nô bộc đã vội vã đỡ giúp. Hắn liền đưa tay ra dìu Mai Trường Tô bước xuống xe.Đình Sinh nhanh chóng liếc thấy tấm biển "Phủ Ninh Quốc hầu" treo trên cổng phủ, ánh mắt chợt trở nên u ám.Mặc dù nó nhanh chóng cúi đầu nhưng sự thay đổi này vẫn không thoát được ánh mắt của Mai Trường Tô.Hai người dẫn đứa bé đến tuyết lư, đại phu nhanh chóng tới nơi khám bệnh cho nó, kết luận là xương sườn bị trật, phải nghỉ ngơi, phải ăn uống tẩm bổ, hơn nữa tuyệt đối không thể làm việc nặng, nếu không thân thể non nớt của nó sẽ rất dễ sinh ra dị tật.Xem dáng vẻ Đình Sinh đã biết bây giờ điều kiện sống của nó nhất định cực kì không tốt, nếu cứ thế để nó về thì sợ rằng cả hai điều đại phu dặn đều không thể làm được. Nhưng bất kể Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi như thế nào thì Đình Sinh vẫn không chịu tiết lộ nó sống ở đâu.Mai Trường Tô không nóng ruột như Tiêu Cảnh Duệ, chàng chỉ sai người đưa đồ ăn đến cho Đình Sinh ăn và dặn nó ngủ sớm cho khỏe.Sau đó thấy nó thật sự không ngủ được vì trong lòng không yên, chàng liền mở một quyển sách để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216637/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.