Nghe thấy lời hứa hẹn bất ngờ này của Mai Trường Tô, người kinh ngạc nhất lại là Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm, bởi vì hắn biết rõ thân phận của đứa bé kia hơn Tiêu Cảnh Duệ, cũng biết rõ mang Đình Sinh ra khỏi Dịch U đình là chuyện khó khăn thế nào.Mấy năm nay một hoàng tử như hắn đã rất cố gắng mà cũng không thể thu nhận được Đình Sinh vào phủ, mà người thanh niên này chỉ là một người bạn của đại công tử phủ Ninh Quốc hầu mà thôi, cho dù Tiêu Cảnh Duệ dốc sức giúp thì sợ rằng cũng chỉ phí công vô ích, hơn nữa còn khiến Đình Sinh lại thất vọng một lần nữa."Tô tiên sinh nhất định là người tâm địa thiện lương, không muốn thấy đứa bé này phải chịu khổ". Tĩnh vương thản nhiên nói: "Có điều người ở Dịch U đình phải được thánh chỉ đặc xá mới có thể rời khỏi, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tô tiên sinh cho rằng Ninh Quốc hầu gia chỉ cần nói một câu là được sao?"Tiêu Cảnh Duệ vội nói: "Ơ, tôi có thể nhờ phụ thân tôi vào gặp thánh thượng...""Cảnh Duệ". Tĩnh vương lập tức ngắt lời hắn: "Vì con một cung nô trong Dịch U đình mà ngươi đi nhờ Ninh Quốc hầu gia vào gặp thánh thượng? Đừng có nói chuyện cười như vậy"."Nhưng..." Tiêu Cảnh Duệ còn định nói thêm nhưng Mai Trường Tô đã đè tay hắn lại: "Cảnh Duệ, Tĩnh vương điện hạ nói đúng, mỗi một người trong Dịch U đình đều có tội danh của mình, không đơn giản như ngươi thấy ai ngoài phố đáng thương là cứ việc mua về. Chuyện này ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216636/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.