Đêm đó Tiêu Cảnh Duệ đưa một ngự y vào bắt mạch cho Mai Trường Tô, nhưng đại phu đó vừa nghe nói bệnh nhân đang dùng đơn thuốc do hàn y Tuân Trân kê liền lập tức không dám nhiều lời, chỉ nói một câu "Phải nghỉ ngơi nhiều, không được để tâm tình kích động" rồi lập tức cáo từ.Mai Trường Tô lấy cớ muốn đi ngủ sớm một chút để đuổi Tiêu Cảnh Duệ và đại phu về, nhưng chàng lại không lên giường ngay mà khoác một chiếc áo hai lớp vào, mở cửa sổ ra, lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ đưa mắt nhìn vầng trăng khuyết treo nghiêng nghiêng giữa không trung, dường như rơi vào trầm tư.Phi Lưu đi tới ngồi xuống chiếc thảm trải bên người chàng, dựa đầu vào đầu gối chàng rồi lắc lắc đầu.Mai Trường Tô cúi đầu nhìn mái tóc đen bên đầu gối mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng hỏi: "Phi Lưu của chúng ta làm sao vậy? Cảm thấy cô đơn à?"Phi Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn chàng, nói: "Không được đau lòng!"Mai Trường Tô thoáng sững sờ, sau một lúc lâu, chàng lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện nên hơi xuất thần thôi, ta không hề đau lòng. Phi Lưu không cần lo lắng".Phi Lưu lắc đầu, vẫn nói kiên định: "Không được đau lòng!"Trong nháy mắt đó, Mai Trường Tô cảm thấy trái tim mình đột nhiên hơi bủn rủn, dường như sắp không gắng gượng nổi, chỉ còn lại một tia quyết tâm như có như không vẫn cố gắng chống đỡ khống chế hành động và vẻ mặt.Muốn không đau lòng, thực ra là một việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216634/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.