“Thuyền ma?” Vẫn là lần đầu Triển Chiêu nghe được cái tên như vậy nên có chút mờ mịt, Bạch Ngọc Đường thì tung mình nhảy xuống lan can, nhanh chóng bay về phía đuôi thuyền, Triển Chiêu cũng vội vàng đuổi tới.
Đến đuôi thuyền, liền nghe thấy trên những chiếc thuyền xung quanh truyền đến tiếng la hét, nghe được có người hô to, “Ai nha, chạy mau đi, lại sắp có người chết rồi!”
“Người chết?” Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vẫn nói một cách nghiêm túc, “Ngươi nghe lầm!”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người tạm ngừng khua môi múa mép, giương mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy trên mặt sông xa xa, trong màn đêm đen nhánh, đột nhiên có sương mù nhàn nhạt… Triển Chiêu buồn bực, nơi này cũng được, nhưng sao đầu sông bên kia lại đột nhiên có sương mù nhỉ?
Mà bên trong sương mù mờ ảo, mơ hồ dường như có một chiếc thuyền lớn cũ rách, đang sắp từ xa đi tới.
“Đuổi theo!” Bạch Ngọc Đường nói với tiểu nhị chèo thuyền.
Tiểu nhị thiếu chút nữa ngồi bẹp trên đất, vội vàng nói, “Gia, đó là thuyền ma, không thể đến gần đâu!”
“Bảo ngươi lái thì ngươi cứ lái theo là được rồi!” Bạch Ngọc Đường cau mày.
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, nha hoàn bên cạnh liền cầu xin, “Gia, ngài bỏ qua cho chúng ta đi, ta lạy ngài, thuyền ma này vạn vạn không thể đuổi theo mà!” Nói, nha đầu kia sắp sửa cúi đầu lạy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vội vàng khoát tay, bảo, “Đừng quỳ đừng quỳ… Có thuyền nhỏ không?”
“Ách, phía dưới có.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764516/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.