Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống thuyền trước, hai người dắt ngựa, tản bộ đi về hướng thành Tây.
Tiểu Nguyệt và Hồi Phong theo phía sau hai người, đi chậm cứ như đang giẫm kiến, không nhìn đường cũng không nhìn người, chỉ là ngươi nhìn ta – ta ngắm ngươi, cọ tới cọ lui phát ra thanh âm thật thấp, dường như đang trao đổi gì đó.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, bảo, “Không bằng cứ thành thân đi?”
“A?” Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, miệng há ra nửa ngày mới hỏi, “Hai chúng ta?”
Triển Chiêu cũng sửng sốt, trừng lại, “Hồi Phong và Tiểu Nguyệt!”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, gật đầu, “A... Ta chính là nói ngựa của hai chúng ta.”
Hai người đồng thời sờ sờ mũi, xoay mặt nhìn sang nơi khác.
“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, bảo, “Trân nhi sinh rồi, trắng nõn mập mạp rất đáng yêu.”
“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Ta nhìn thấy rồi.”
“A?” Bạch Ngọc Đường giật mình, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi đi xem khi nào vậy?”
“Trước khi đến đây.” Triển Chiêu cười híp mắt.
Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được Triển Chiêu đã đi qua Hãm Không Đảo, cũng đã biết chuyện mình không có thiệp mời còn chạy đi Lư Sơn, cũng hơi bối rối, Triển Chiêu biết hắn sĩ diện, liền nói, “Tứ ca nói ngươi ra ngoài đi loanh quanh đâu đó rồi, ta còn tưởng rằng lần này không gặp được ngươi chứ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong trong lòng buông lỏng, thầm nói cũng may mà Tứ ca chưa nói chuyện thiệp mời, liền nói, “Đi lang thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764517/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.